Năm Ấy Mùa Hè, Hoa Sơn Chi Nở

Năm Ấy Mùa Hè, Hoa Sơn Chi Nở - Chương 831: Khách không mời mà đến (length: 3947)

"Ngươi diễn đủ chưa? Ta cảm thấy ta và ngươi hẳn không có quen thuộc đến thế chứ, ngươi cũng không cần gọi ta là tỷ tỷ, ta cũng không mong có ngươi là muội muội!"
Giọng điệu của Hàn Nặc quả thực lạnh đến cực điểm, nếu là người ngoài không biết chuyện, chắc chắn sẽ nghĩ Hàn Nặc là một người chị độc ác, đang ở đây bắt nạt cô em gái vô tội.
"Tỷ tỷ..." Chu Tiểu Nghiên vẫn cứ giữ vẻ mặt đáng thương như cũ.
Đến giờ nàng vẫn không biết vì sao Hàn Nặc ngay từ đầu đã chán ghét mình như vậy, nàng cũng không rõ lắm cha nàng và mẹ của Hàn Nặc trước đây đã xảy ra chuyện gì. Chỉ là nàng biết Hàn Nặc là chị của mình, là người chị duy nhất trên đời của mình, nàng vẫn muốn đến gần chị.
Cho nên từ lúc trên đường, khi thấy Hàn Nặc và Lâm Việt lái xe qua, nàng lập tức đã bắt xe đuổi theo.
Nàng cũng không biết tại sao mình làm vậy.
Hiện tại thái độ của Hàn Nặc đối với nàng, nàng càng nhìn càng thêm rõ, chỉ là nàng vẫn không muốn từ bỏ. Nàng không thể hỏi cha nàng chuyện gì đã xảy ra, nhưng nàng lại muốn đến nhắc nhở Hàn Nặc, cha và mẹ nàng, dường như đang có ý đồ với nàng.
Hàn Nặc không muốn tiếp tục để ý Chu Tiểu Nghiên, nàng thậm chí không muốn nhìn mặt nàng thêm một chút nào, lướt qua Chu Tiểu Nghiên, Hàn Nặc liền kéo Lâm Việt, nhanh chóng xông vào Kết Tử Nhan.
Nàng vốn không định vào đây, thế nhưng khi đối diện với người gọi là em gái kia dai dẳng bám lấy, Hàn Nặc vẫn cảm thấy ở trong này yên tĩnh hơn một chút.
Chỉ là chân trước nàng vừa bước vào, thì chân sau Chu Tiểu Nghiên cũng theo vào.
Hàn Nặc: "..."
Nha đầu này bám dính người đúng là giống hệt cái người cha đáng ghét của nàng a! Hàn Nặc càng thêm phiền não!
Hàn Nặc vừa vào cửa liền thấy Vương Tiểu Long và Nghiêm Du Thành đều đang ngồi ở quầy bar, hơn nữa còn vừa nói vừa cười trò chuyện, khi thấy Hàn Nặc và Lâm Việt đi vào, bọn họ đều có chút kinh ngạc, khi thấy Chu Tiểu Nghiên ở phía sau đang gọi Hàn Nặc là chị, bọn họ liền chuyển sang giật mình.
Nghiêm Du Thành và Vương Tiểu Long đều không hiểu rõ chuyện gì đang xảy ra, sao mới có một cái tết xuân, chỉ nửa tháng không gặp Hàn Nặc, bên cạnh nàng liền có thêm một cô em gái?
Hơn nữa nhìn dáng vẻ của Hàn Nặc và Lâm Việt, dường như cũng không hoan nghênh cô em gái này?
Dù cho sức tưởng tượng của Nghiêm Du Thành và Vương Tiểu Long có tốt, có thông minh đến mấy đi nữa, đoán chừng cũng không thể đoán ra nguyên do trong chuyện này.
Hàn Nặc cũng lười để ý Chu Tiểu Nghiên, hiện tại nàng cũng đã thấy rõ, cô em gái của mình thật sự là không đuổi đi được. Nếu nàng đã muốn đi theo nàng như vậy, thì phương pháp tốt nhất của nàng chính là không nhìn nàng!
Hàn Nặc ngồi vào ghế bên quầy bar, đối mặt với ánh mắt nghi hoặc của Nghiêm Du Thành và Vương Tiểu Long, nàng đột nhiên nói một câu: "Đừng nhìn ta! Nếu các ngươi giúp ta đuổi cô ta ra ngoài, ta sẽ nói cho các ngươi biết."
Nghiêm Du Thành, Vương Tiểu Long: "..."
Bọn họ đây là lần đầu tiên thấy Hàn Nặc chán ghét một người đến vậy, lúc trước Lý Tâm Nghi đối với nàng như thế, hình như nàng cũng không hề vô tình với Lý Tâm Nghi như vậy. Rốt cuộc cô gái một mực gọi Hàn Nặc là "tỷ tỷ" kia có quan hệ gì với Hàn Nặc?
"Các ngươi thất thần làm gì vậy, không phải nói là bạn thân của ta sao? Thôi, cô ta không đi thì ta đi vậy!" Hàn Nặc giận dỗi liền muốn đứng lên khỏi ghế, Vương Tiểu Long đành phải nhìn Nghiêm Du Thành một chút.
Hắn chỉ là một người làm công ở đây, tự nhiên không làm chủ được, việc đuổi người đi như thế đương nhiên vẫn phải do Nghiêm Du Thành quyết định. Hơn nữa bọn họ còn là mở cửa hàng kinh doanh, không có đạo lý lại đuổi khách ra cửa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận