Năm Ấy Mùa Hè, Hoa Sơn Chi Nở

Năm Ấy Mùa Hè, Hoa Sơn Chi Nở - Chương 3015: Một ngày 10 (length: 3664)

"Ngươi coi ta là trẻ con lên ba hả?"
"Không phải mà. Ta coi ngươi là vợ của ta."
Bỗng chốc, mặt Chu Tiểu Nghiên lại đỏ bừng.
Người ta đều nói, một người đàn ông nếu thật lòng yêu bạn, vậy bạn sẽ được chiều thành trẻ con. Chẳng lẽ Kiều Diệc bây giờ cũng đang nghĩ vậy sao?
Hơn nữa, Kiều Diệc lại còn gọi nàng "Lão bà", lão bà à, xưng hô này từ miệng Kiều Diệc thốt ra, Chu Tiểu Nghiên thật thấy rất ngại ngùng.
Bất quá, nàng sẽ không gọi Kiều Diệc "Lão công", buồn nôn quá, nàng không thể nào gọi được!
Kiều Diệc thấy Chu Tiểu Nghiên đỏ mặt, tuy trong lòng cảm thấy đắc ý, nhưng cũng không tiếp tục chủ đề này nữa. Hắn chỉ thích thỉnh thoảng trêu đùa Chu Tiểu Nghiên một chút mà thôi, nhìn nàng mặt đỏ tim đập thế kia, hắn liền rất vui.
Tuy bọn họ tuổi tác không còn nhỏ, cũng chẳng phải mới quen biết ngày một ngày hai, thậm chí có thể nói quen biết đã nhiều năm, rất hiểu nhau. Nhưng họ vẫn thường có thể tìm thấy cảm giác như lần đầu yêu.
Kiều Diệc đôi khi cảm thấy buồn cười, hắn đã một đống tuổi rồi, chẳng phải cậu trai 17, 18 gì nữa, thế mà vẫn còn có cảm giác tình yêu vừa chớm nở.
Bất quá, cảm giác như vậy cũng khiến hắn thấy hạnh phúc, đời người được mấy lần rung động chứ? Có lẽ lúc chúng ta còn nhỏ sẽ có một lần, sau này thì rất hiếm thấy.
Kiều Diệc ăn cơm cùng Chu Tiểu Nghiên xong xuôi, còn giúp Chu Tiểu Nghiên dọn dẹp nhà cửa một chút, cuối cùng mới đứng dậy nói: "Ngủ ngon, ngày mai ta lại đến."
"Ngày mai ngươi thật sự lại đến à?" Chu Tiểu Nghiên hỏi.
"Đương nhiên rồi, ta là người giữ lời, đã nói chịu trách nhiệm toàn bộ bữa tối của ngươi về sau, sao có thể nuốt lời chứ?"
"Toàn bộ... Mỗi ngày sao? Kiều Diệc, ngươi biết đây là một lời hứa lớn thế nào không?"
"Biết chứ."
"Thế nhưng đây là một việc rất vất vả, ta không muốn ngươi vất vả như vậy. Chính ta có thể tự chăm sóc bản thân mình, ngươi cứ yên tâm đi, ta sẽ không quên ăn cơm tối, dù không tự làm được, ta cũng sẽ đi mua mà."
"Mua ở ngoài, làm sao ngon bằng ta làm được chứ. Hơn nữa, ta làm sẽ dinh dưỡng hơn, sạch sẽ hơn, tốt cho sức khỏe hơn mà."
"Vậy ngươi sẽ không vất vả sao? Mỗi ngày ngươi đi làm đã bận rộn như vậy rồi, còn phải đến nấu cơm cho ta. Hơn nữa ngươi là tổng giám đốc Kiều thị, sao lại có thể làm những việc này chứ."
"Những việc này thì sao chứ? Có phải ngươi cảm thấy đây là việc nhỏ, không nên để ta làm không?"
"Đúng vậy."
"Thế nhưng ta không thấy đây là việc nhỏ. Chỉ cần là chuyện liên quan đến ngươi, đối với ta mà nói đều là chuyện quan trọng nhất. Hơn nữa, ta rất thích cuộc sống như vậy, mỗi ngày sau khi tan sở, đến làm cơm cho ngươi, sau đó cùng ngươi ăn cơm, đây là khoảng thời gian ta hưởng thụ nhất. Cho nên, ta làm vậy, thực ra cũng không chỉ vì ngươi, mà còn là vì chính ta nữa."
"Vì chính ngươi? Vì chính ngươi cái gì chứ. Ngươi vất vả đến nấu cơm cho ta, đều là ta hưởng thụ được chỗ tốt, mà ngươi còn nói là vì chính mình."
"Ta vốn chính là vì chính mình, nấu cơm cho người mình yêu thích, cùng người mình yêu thích ăn cơm, vốn là một việc rất vui vẻ mà."
"Được rồi, được rồi. Ta chịu thua ngươi, rõ ràng là người khác phải chịu ơn, lại cứ nhất định nói là vì tư tâm của mình. Bất quá, ta vẫn muốn cảm ơn ngươi, có ngươi ở đây, sau một ngày bận rộn, ta về đến nhà, liền có thể ăn được những món ăn ngon như vậy."
(Hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận