Năm Ấy Mùa Hè, Hoa Sơn Chi Nở

Năm Ấy Mùa Hè, Hoa Sơn Chi Nở - Chương 1796: Lưu lại 15 (length: 3769)

Kiều Tử Mạc nói không sai, ở đây bên trong phỏng đoán không có chút tư tâm nào cũng chỉ có Lâm Việt, cho dù hắn thật sự có một chút tư tâm, cũng chỉ sẽ là đối với Hàn Nặc, cho nên là không ảnh hưởng được Kiều Tử Mạc cùng Chu Tiểu Nghiên tranh chấp.
Lần này Chu Tiểu Nghiên thật đúng là không có lý do gì để không nói được.
Dù sao mặc kệ như thế nào, nhờ Lâm Việt ca ca tới làm trọng tài khẳng định đáng tin hơn Kiều Tử Mạc, dù sao nàng chỉ cần vừa gặp Kiều Tử Mạc liền không có chuyện tốt phát sinh, trời mới biết hắn lần này lại đang đánh chủ ý gì.
"Vậy được rồi, liền nhờ tỷ phu đi!"
"Uy uy uy, các ngươi tại sao đều không chọn ta?" Lần này Hàn Nặc cũng không chịu, "Ta cũng rất công bằng, công chính được không?"
"Chọn ngươi cùng chọn Lâm Việt khác nhau ở chỗ nào sao? Dù sao các ngươi đều là người một nhà, ngươi cũng đừng tranh giành."
"Vậy được rồi. Đã như vậy, ta liền miễn cưỡng đáp ứng vậy."
Vòng đi vòng lại, trò chơi cuối cùng cũng bắt đầu.
Vòng thứ nhất, người bị rút được số điểm nhỏ nhất cư nhiên là Lâm Tiếu Tiếu, làm nàng một mặt ngây thơ nhìn lá bài hai điểm trong tay mình, vẫn còn không biết đã xảy ra chuyện gì.
Kiều Tử Mạc cố ý trêu nàng: "Tiếu Tiếu, ngươi phải tiếp nhận trừng phạt đó, có nhớ kỹ muốn làm gì chưa?"
Lâm Tiếu Tiếu tiếp tục ngây thơ: "Tại sao lại là ta nha?"
"Bởi vì điểm số của ngươi nhỏ nhất nha. Quy tắc trò chơi của chúng ta chính là người có điểm số nhỏ nhất phải nhận trừng phạt, ngươi có thể chọn nói thật hoặc là thử thách."
"Nói thật là ý gì?"
"Ừm... Nói thật tức là chúng ta hỏi ngươi một câu hỏi, ngươi nhất định phải thành thật trả lời, không được nói dối."
"Vậy còn thử thách thì sao?"
"Thử thách tức là ngươi nhất định phải làm theo mệnh lệnh của chúng ta, chuyện này rất có thể là việc mà ngươi không muốn làm, nhưng ngươi không thể cự tuyệt! Thế nào, Tiếu Tiếu, ngươi đã nghĩ kỹ muốn chọn cái nào chưa?"
Kiều Tử Mạc thật là hiếm khi có sự kiên nhẫn như vậy, nếu không phải vì Lâm Tiếu Tiếu còn quá nhỏ, hắn đoán chừng là rất khó tâm bình khí hòa mà đi giải thích với người khác. Dù sao từ nhỏ đến lớn hắn đều thuộc kiểu được người ta sủng ái, không thể nào kiên nhẫn với người khác được.
"Ừm..." Lâm Tiếu Tiếu lần này do dự, đoán chừng là căn bản không hiểu Kiều Tử Mạc nói gì, chứ không phải thật sự đang xoắn xuýt trong lòng nên chọn cái nào.
"Mẹ, con nên chọn cái gì đây?" Cuối cùng Lâm Tiếu Tiếu vẫn là đi cầu cứu Hàn Nặc.
"Con muốn chọn cái gì?"
"Con... Con thích mạo hiểm." Xem ra Lâm Tiếu Tiếu đã hiểu sai về hình phạt của trò chơi này rồi.
"Vậy thì con chọn thử thách đi." Hàn Nặc cười nói.
"Vậy được, chú Tiểu Mạc, con chọn thử thách!" Lâm Tiếu Tiếu khẳng định nói.
"Con xác định không?" Kiều Tử Mạc hỏi.
"Con xác định!"
"Vậy thì thế này đi, ta cũng không làm khó con. Hình phạt của con chính là đi lấy hết đồ chơi của con đưa cho ta được không?"
"A..." Lần này Lâm Tiếu Tiếu triệt để ngơ ngác, sau đó dùng ánh mắt cầu cứu nhìn Hàn Nặc, "Mẹ..."
Hàn Nặc lườm Kiều Tử Mạc: "Kiều Tử Mạc, ngươi không được bắt nạt Tiếu Tiếu nhà ta nha!"
"Ta có bắt nạt nàng đâu, chẳng phải là Tiếu Tiếu tự chọn sao? Con người phải chịu trách nhiệm với lựa chọn của mình nha, Tiếu Tiếu, con biết bây giờ mình nên làm gì không?" Không ngờ Kiều Tử Mạc thế mà lại đi giảng đạo lý nhân sinh cho Lâm Tiếu Tiếu.
"Ừm..." Lâm Tiếu Tiếu bĩu môi, mặc dù trong lòng rất không muốn, nhưng cũng không dám cự tuyệt, đứng đó do dự hồi lâu, cuối cùng vẫn là bất đắc dĩ đi về phía phòng của mình.
(hết chương)
Bạn cần đăng nhập để bình luận