Năm Ấy Mùa Hè, Hoa Sơn Chi Nở

Năm Ấy Mùa Hè, Hoa Sơn Chi Nở - Chương 2674: Thiên vị 17 (length: 3791)

Lời nói này của Kiều Tử Mạc, giống như Kiều Diệc thật sự xảy ra chuyện gì vậy, hắn nói tuyệt vọng và không lạc quan như thế, khiến Hàn Nặc cũng phải toát mồ hôi lạnh.
"Được, được, được, ta nhất định sẽ mang nàng tới."
Dù cho Kiều Tử Mạc không nói, Hàn Nặc chắc chắn cũng sẽ mang theo Chu Tiểu Nghiên cùng đi. Tiểu Nghiên yêu thích Kiều Diệc như vậy, hiện tại Kiều Diệc xảy ra chuyện, nàng có thể không nói cho nàng sao?
"Vậy ta chờ các ngươi."
Hàn Nặc tắt điện thoại của Kiều Tử Mạc, liền vội vàng đi tìm Chu Tiểu Nghiên. Thời gian của bọn họ rất gấp, không thể chậm trễ dù chỉ một lát.
Rất nhanh, Hàn Nặc tìm thấy Chu Tiểu Nghiên trong phòng nàng. Ý định của Hàn Nặc là, bọn họ sẽ nói với người trong nhà là muốn về thành phố B để tảo mộ cho cha mẹ Chu Tiểu Nghiên, tiện thể Hàn Nặc cũng sẽ cùng Chu Tiểu Nghiên trở về thăm, người nhà chắc sẽ không nghi ngờ. Dù sao Kiều Tử Mạc nói, trước mắt không nên để các trưởng bối lo lắng, mọi chuyện đều ổn định rồi sẽ nói cho họ sau.
Khi Hàn Nặc bước vào phòng của Chu Tiểu Nghiên, nàng đang ngồi trước cửa sổ, tay cầm một quyển sách đang đọc. Hàn Nặc đi tới, trực tiếp kéo tay nàng, nói: "Tiểu Nghiên, em nhanh thu dọn đồ đạc, cùng chị ra sân bay."
"Sao vậy chị?" Chu Tiểu Nghiên cảm thấy rất kỳ lạ, Hàn Nặc không phải là người hấp tấp, chị ấy đột nhiên gấp gáp như vậy, chắc chắn là đã xảy ra chuyện gì rồi.
"Tại sao chúng ta phải ra sân bay? Có chuyện gì không?"
"Đúng, có chuyện rất quan trọng. Tiểu Nghiên, em cứ nghe chị nói đã, đừng nóng."
Nhưng mà sau khi Hàn Nặc nói vậy, Chu Tiểu Nghiên lại càng sốt ruột.
"Rốt cuộc là làm sao vậy, chị, chị đã gặp chuyện gì sao?"
"Ừm... Kiều Diệc hắn..."
"Kiều Diệc làm sao?"
Lần này Chu Tiểu Nghiên thật sự rất sốt ruột.
"Tiểu Nghiên, em đừng hoảng. Kiều Diệc chỉ là... Kiều Tử Mạc nói, vừa nãy trên đường trở về, Kiều Diệc gặp tai nạn xe cộ. Nhưng tình hình cụ thể thế nào thì vẫn chưa biết. Hiện tại nhà họ Kiều cũng chỉ có Kiều Tử Mạc, nên chị hy vọng em cùng chị, bây giờ lập tức ra sân bay, sau đó chúng ta sẽ đến thành phố B. Có được không? Vé máy bay chị đã nhờ người đặt giúp rồi, hơi muộn một chút, nhưng đây đã là chuyến nhanh nhất rồi."
Cuối cùng Hàn Nặc cũng nói rõ mọi chuyện một hơi.
"Được, em đi cùng chị!"
Chu Tiểu Nghiên không hề do dự mà lập tức đồng ý.
"Vậy em thu dọn đồ trước đi, chị đi nói với ba mẹ một chút, rồi chị sẽ quay lại đón em, chúng ta cùng nhau ra sân bay."
"Vâng."
Sau khi Hàn Nặc đi rồi, Chu Tiểu Nghiên cứ đứng đó hoang mang lo lắng, không biết nên làm gì.
Thu dọn?
Nàng chẳng có gì để thu dọn cả!
Nàng hiện tại chỉ muốn lập tức bay đến thành phố B, sau đó biết được rốt cuộc Kiều Diệc thế nào. Hiện tại Hàn Nặc chỉ nói cho nàng, Kiều Diệc gặp tai nạn xe cộ, mà bọn họ cũng không biết tình hình cụ thể ra sao, nàng thật sự rất sốt ruột.
Kiều Diệc, ngươi nhất định không được có chuyện gì đó nha.
Nếu như ngươi thật có chuyện gì, ta sẽ không để ý tới ngươi nữa!
Thời gian như trôi qua rất chậm, Chu Tiểu Nghiên vẫn luôn ngồi đó, chỉ thu dọn đơn giản vài bộ quần áo. Một lúc sau Hàn Nặc cuối cùng cũng quay lại, Chu Tiểu Nghiên lập tức lao tới: "Chị ơi, em thu dọn xong rồi, chúng ta khi nào thì đi?"
"Bây giờ đi luôn."
"Vâng. Chị ơi, Kiều Tử Mạc có gọi điện nữa không? Hiện tại Kiều Diệc thế nào rồi?"
"Hắn nói vẫn đang trong phòng phẫu thuật, hắn cũng không biết."
"A..."
Vẻ lo lắng trên mặt Chu Tiểu Nghiên lại càng thêm vài phần rõ rệt. Kiều Diệc, ngươi ngàn vạn lần không được có chuyện gì đó!
(Hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận