Năm Ấy Mùa Hè, Hoa Sơn Chi Nở

Năm Ấy Mùa Hè, Hoa Sơn Chi Nở - Chương 2671: Thiên vị 14 (length: 3700)

Sau đó Hàn Nặc lại cho Lâm Tiếu Tiếu và những người khác chụp một chút ảnh. Bọn họ ra ngoài cũng không ngắn, bên ngoài trời đông giá rét, Hàn Nặc đương nhiên cũng sợ Tiếu Tiếu chơi lâu ở đây sẽ bị bệnh.
Hơn nữa, cũng đến giờ ăn trưa rồi, đoán chừng ba người còn đang đợi ở khách sạn, giờ phút này cũng đang mong họ về. Nếu họ không quay lại, chắc sẽ gọi điện thoại tới giục.
"Được rồi, Tiếu Tiếu, chúng ta phải về thôi."
Lâm Tiếu Tiếu giờ phút này vẫn một lòng một dạ với chú thỏ tuyết vừa mới xây xong, đâu còn tâm trí mà cùng Hàn Nặc về ăn trưa.
"Không muốn, mụ mụ, con chưa chơi đã đâu."
"Tiếu Tiếu, con không ngoan nha. Bên ngoài rất lạnh, ở lâu sẽ bị bệnh, trước khi ra ngoài mụ mụ đã nói với con rồi mà?"
"Nhưng mà mụ mụ, con mặc dày lắm, con không thấy lạnh chút nào."
Tiểu Tiếu này, thế mà không hiểu ý của Hàn Nặc.
Được thôi, xem ra Hàn Nặc phải dùng chiêu cuối của mình rồi.
"Nhưng mà mụ mụ rất lạnh đó! Con xem cả dì nhỏ nữa, dì cũng rất lạnh đó. Lần trước dì nhỏ đến đây chơi, sau đó bị lạnh cóng bị cảm, về nhà rất lâu mới khỏi đó! Nếu con không về, ta với dì nhỏ phải ở lại cùng con, đến lúc đó chúng ta đều sẽ bị cảm hết."
"A, vậy mụ mụ mình về thôi!"
Quả nhiên, Hàn Nặc nói vậy, Lâm Tiếu Tiếu lập tức nghe lời.
Nhưng mà nàng vẫn có chút lo lắng: "Vậy con thỏ nhỏ của con phải làm sao bây giờ?"
Đồ làm bằng tuyết lại không mang về được, nếu chốc lát nữa đến nữa, chắc đã không thấy.
"Không sao mà, mụ mụ đã chụp rất nhiều ảnh cho con rồi, mình về có thể từ từ xem. Hơn nữa, mình đắp người tuyết, quan trọng là quá trình đó. Chờ mình về ăn cơm xong, rồi tìm cơ hội ra đắp tiếp được không?"
"A, được ạ."
Dù sao, Lâm Tiếu Tiếu vẫn có chút không nỡ, nhưng nàng vẫn theo Hàn Nặc về.
Từ bên ngoài băng thiên tuyết địa trở về, bước vào căn phòng ấm áp, Hàn Nặc toàn thân đều thấy thoải mái. Cảnh tuyết tuy đẹp, nhưng thật sự là quá lạnh! !
Hàn Nặc vừa nãy cũng không tính lừa Lâm Tiếu Tiếu, vì nàng thật sự cảm thấy lạnh quá, đoán chừng mà ở lại đó tiếp chắc nàng cũng bị ốm mất.
Mấy ngày sau đó, Hàn Nặc bọn họ đều cứ thế mà trôi qua, có khi nàng sẽ cùng Tiếu Tiếu ra ngoài chơi tuyết, nhưng mà, Tiếu Tiếu cũng chỉ là thích cái mới lạ thôi, ban đầu thì rất hào hứng, sau đó thì cũng dần không muốn đi nữa.
Sau đó thì chỉ là khắp nơi ăn đủ món ngon, cái này đối với Hàn Nặc là vui vẻ nhất. Đến tối, bọn họ có thể cùng nhau đi ngâm suối nước nóng, về có thể đứng trên lầu ngắm pháo hoa, uống chút rượu vang đỏ, xem phim, cuộc sống vô cùng thoải mái.
Hàn Nặc còn nói với Lâm Việt, chờ đến khi nàng về già, về hưu thì cùng Lâm Việt đến đây. Phong cảnh đẹp, lại có đồ ăn ngon, đúng là một nơi dưỡng lão tuyệt vời.
Nhưng Lâm Việt lại nói với nàng, ở đây quanh năm tuyết rơi, ngươi thật sự thích ở đây sao?
Hàn Nặc nghĩ nghĩ, lắc đầu, tỏ ý hình như nàng cũng không thích. So với núi non tuyết phủ thế này, nàng vẫn thích nơi ấm áp hơn. Không có ngày hè, chắc nàng sẽ không sống được. Cho nên chỗ này, nàng chỉ có thể thỉnh thoảng đến xem một lần, không thể ở thường xuyên được.
(hết chương này).
Bạn cần đăng nhập để bình luận