Năm Ấy Mùa Hè, Hoa Sơn Chi Nở

Năm Ấy Mùa Hè, Hoa Sơn Chi Nở - Chương 555: Trò chơi chính là trò chơi (length: 3993)

Lý Tâm Nghi đến nhà họ Lâm thì mới nói cho Lâm Việt, Hàn Nặc cũng đã rời khỏi trang viên Nguyệt Suối từ sáng sớm, đi cùng Kiều Tử Mạc và Nghiêm Du Thành.
Hàn Nặc chưa về nhà họ Lâm, đương nhiên là đến trường.
Lâm Việt không nói gì thêm, chỉ nói lời cảm ơn với Lý Tâm Nghi, rồi lặng lẽ vào bếp chuẩn bị ít rau quả tươi ngon. Anh định đến buổi trưa, khi rảnh rỗi sẽ làm chút đồ ăn mà Tiểu Nặc thích, rồi mang đến trường cho nàng ăn.
Bữa cơm trưa Lâm Việt ăn cũng không thoải mái, mối quan hệ của anh và Lý Tâm Nghi hiện giờ không giống trước nữa. Dù không phải là người yêu thật sự, nhưng đã đóng giả người yêu thì cũng phải ra dáng. Vì vậy, Lâm Việt không thể thờ ơ lạnh nhạt với Lý Tâm Nghi như trước đây.
Bữa cơm này khiến Lâm Việt cảm thấy mệt mỏi.
Nghĩ đến sau này có thể phải tham gia vô số những dịp như vậy, Lâm Việt đã thấy chán nản. Nhưng biết làm sao được, con đường này do anh chọn, dù có ngậm đắng nuốt cay cũng phải bước tiếp.
Một mình Lâm Việt lượn quanh trong trường một hồi, cuối cùng dừng lại ở một chỗ không có nhiều người. Rồi anh mở hộp giữ nhiệt, đổ hết đồ ăn còn ấm bên trong vào thùng rác.
---
Hàn Nặc ngủ một ngày trong phòng, không những không đỡ mà đến sáng hôm sau, lúc tỉnh dậy bệnh còn trở nên nặng hơn.
Tô Tiểu Bộ gọi nàng nhiều lần nhưng Hàn Nặc không phản ứng gì. Đến khi Tô Tiểu Bộ và mọi người đã thu dọn xong đồ đạc chuẩn bị ra khỏi phòng, Hàn Nặc vẫn chưa chịu dậy, chỉ mơ màng nói với Tô Tiểu Bộ: "Giúp ta xin phép nghỉ."
Chờ đến khi Tô Tiểu Bộ đi rồi, Hàn Nặc gần như lại ngủ mê man. Nàng chỉ cảm thấy toàn thân rã rời, đầu óc choáng váng, trong đầu như có một mớ hỗn độn, có vô số ký ức và những hình ảnh không rõ ràng đang lởn vởn, xoay vòng trong đầu.
Một vòng... một vòng... lại một vòng...
Không biết thời gian đã trôi qua bao lâu.
Đã mấy lần Hàn Nặc muốn mở mắt xem điện thoại, để biết bây giờ là mấy giờ, Tiểu Bộ Đinh và mọi người phải đợi bao lâu nữa mới về. Nhưng nàng lại phát hiện mình chỉ có ý thức mà không thể hành động.
Sau đó, Hàn Nặc lại mơ mơ màng màng ngủ tiếp.
Tiếng chuông điện thoại đột nhiên vang lên bên tai, Hàn Nặc như đang trong mơ, muốn đưa tay lấy nhưng với nhiều lần vẫn không tài nào với tới.
Chuông điện thoại liên tục kêu, Hàn Nặc tự hỏi lúc này ai lại tìm mình nhỉ?
Là Lâm Việt sao?
Hay là anh phát hiện mình không đến lớp, nên mới gọi điện?
Hay là Nghiêm Du Thành, Kiều Tử Mạc?
Hoặc cũng có thể là Tiểu Bộ Đinh gọi đến, bảo nàng đi ăn cơm trưa?
Hàn Nặc không đoán được rốt cuộc là ai, nhưng chuông điện thoại vẫn cứ kêu không ngừng.
A... người này thật là cố chấp.
Lâm Việt đứng ở cuối hành lang bên ngoài phòng học, nhìn điện thoại trong tay, hết lần này đến lần khác gọi đi, Lâm Việt bắt đầu càng lúc càng lo lắng.
Tiểu Bộ Đinh nói, Tiểu Nặc chỉ bị cảm nhẹ, nên mới ở phòng nghỉ ngơi.
Nhưng nếu chỉ là cảm vặt, thì sao anh gọi nhiều cuộc như vậy, Tiểu Nặc vẫn không chịu bắt máy?
Lâm Việt cúp điện thoại, xoay người chạy xuống dưới lầu. Vừa xuống đến một tầng, Lâm Việt liền gặp Trương Thành, đang tranh thủ giờ ra chơi xuống dưới lầu mua đồ ăn vặt để mang lên phòng.
"Ê, Lâm Việt, còn hai phút nữa là vào học rồi, cậu đi đâu vậy?"
"Tớ có việc!" Lâm Việt trả lời ngắn gọn, không hề ngoái đầu lại.
"Uy, Lâm Việt... Uy!" Trương Thành lắc đầu, một mình đi lên lầu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận