Năm Ấy Mùa Hè, Hoa Sơn Chi Nở

Năm Ấy Mùa Hè, Hoa Sơn Chi Nở - Chương 3372: Cho tới bây giờ 7 (length: 3813)

"Được rồi, rượu ta lấy ra nhé. Thừa Cẩm ca ca, ngươi đồ ăn chuẩn bị xong chưa?"
"Được rồi. Ngươi trước tiên đem rượu mở ra đi."
"Ta sẽ không mở."
Quách Diệc Cẩm vốn dĩ liền bị dị ứng với cồn, cho nên bình thường cũng không uống rượu, tự nhiên cũng chưa từng thử qua chuyện khui rượu kiểu này.
Hơn nữa bình thường đi ra ngoài ăn cơm, loại sự tình này cũng không đến lượt nàng làm, sẽ có người khác hỗ trợ.
"Vậy ngươi để đó đi." Quách Thừa Cẩm trả lời.
"Không sao, hay là ta mở ra đi." Tiểu Bố Đinh chủ động nói.
Tất cả mọi người đang bận, một mình nàng nhàn rỗi cũng không hay. Thế là Tiểu Bố Đinh đi tới, chuẩn bị từ chỗ Lâm Mộc nhận lấy rượu đỏ, giúp nàng mở.
Nhưng khi nàng cầm tới rượu đỏ trong một nháy mắt kia, cũng kinh ngạc một chút. Tiểu Bố Đinh dù bình thường không hay uống rượu, cũng không nghiên cứu nhiều về các loại rượu, nhưng vì công việc nên những thứ đồ này giá cả nàng vẫn biết rõ.
Chai rượu đỏ này vừa nhìn đã thấy giá trị không nhỏ, thường thì là của những gia đình có tiền đặc biệt cất giữ tại nhà, bên ngoài muốn mua cũng không được. Tùy tiện một chai rượu, có khi đã hơn mười vạn rồi.
Tiểu Bố Đinh xuất thân từ gia đình bình thường, rượu ngon đâu nàng đương nhiên cũng từng uống, chỉ là nàng cảm thấy hôm nay chỉ có ba người bọn họ, hơn nữa Lâm Mộc lại không uống rượu, vậy chẳng phải là nói, chai rượu này mở ra, chỉ có nàng và Quách Thừa Cẩm uống sao, vậy cần gì phải mở loại rượu đắt như vậy?
Như vậy thật quá xa xỉ.
Nếu nói Quách Thừa Cẩm lấy ra để lấy lòng Lâm Mộc thì còn chấp nhận được, dù sao đó là nữ thần của hắn, cũng là người rất quan trọng, vậy có đem rượu đắt đến đâu ra uống cũng không sao. Nhưng hết lần này đến lần khác Lâm Mộc lại không uống rượu.
Tiểu Bố Đinh vẫn thấy quá lãng phí.
Chẳng lẽ nhà bọn họ có tiền bình thường cũng xa xỉ như vậy sao?
"Ngươi nhất định phải mở chai này sao?"
Tiểu Bố Đinh nghĩ đến chai rượu này là Lâm Mộc đi lấy, nàng lại không uống rượu, có lẽ nàng căn bản không hiểu rõ về rượu, sau đó tùy ý đi lấy một chai, kết quả lại lấy trúng đồ quý giá của người ta? Chuyện này cũng không phải không thể xảy ra.
"Đúng a, có vấn đề gì sao?" Lâm Mộc cũng hỏi lại.
"Chai rượu này đắt lắm đó. Ta cảm thấy có hơi lãng phí."
"Không đắt mà. Ôi, không phải, là Tiểu Bố Đinh ngươi khó khăn lắm mới đến chỗ chúng ta, hơn nữa hôm nay lại là lần đầu tiên đến, cho nên mở chai rượu này một chút cũng không lãng phí!"
Lời Lâm Mộc nói như thể mình là chủ nhà vậy, đương nhiên rồi, nàng vốn là chủ nhân nơi này mà. Bình thường ở nhà địa vị của nàng còn cao hơn nhiều so với Quách Thừa Cẩm.
Cũng không còn cách nào, con gái đều là để cưng chiều mà, huống chi, nàng còn là em gái nữa chứ, mặc dù nàng và Quách Thừa Cẩm là song sinh, là bằng tuổi nhau.
"Ừm..."
Tiểu Bố Đinh vẫn còn hơi do dự.
"Không sao đâu, chai rượu này là Thừa Cẩm ca ca bảo ta cầm đấy!"
Lúc này Quách Thừa Cẩm vừa hay cũng đi đến, thấy Tiểu Bố Đinh và Quách Diệc Cẩm còn đứng đó do dự.
"Làm gì vậy? Không phải đã nói các ngươi khui rượu sao? Vẫn còn đợi ta mở à?"
Quách Thừa Cẩm nói xong, liền giật lấy chai rượu trong tay Tiểu Bố Đinh, rất nhanh đã mở ra.
Tốt rồi, lần này không còn chuyện của Tiểu Bố Đinh, cũng không cần nàng phải xoắn xuýt nữa.
"OK, chúng ta chuẩn bị ăn cơm thôi!"
Bận rộn gần một tiếng đồng hồ, Quách Thừa Cẩm đã chuẩn bị một bàn ăn tối vô cùng phong phú. Thật sự làm Tiểu Bố Đinh có chút thay đổi cách nhìn.
Bây giờ các chàng trai đều giỏi vậy sao? Không chỉ có thể lo chu toàn việc học hành, còn có thể nấu ăn ngon, biết trang điểm cho bản thân, thu dọn việc nhà?
(hết chương này)..
Bạn cần đăng nhập để bình luận