Năm Ấy Mùa Hè, Hoa Sơn Chi Nở

Năm Ấy Mùa Hè, Hoa Sơn Chi Nở - Chương 1792: Lưu lại 11 (length: 3845)

Liền Kiều Tử Mạc cũng nhịn không được ở một bên cười trộm một chút. Nhưng mà, Kiều Diệc đã sớm theo thói quen tỏ ra bình tĩnh. Lần này tự nhiên cũng không ngoại lệ.
Huống chi, Tiếu Tiếu vẫn còn là con nít, cái gì cũng đều không hiểu, Kiều Diệc cũng không có khả năng so đo với nàng.
"Đại Kiều thúc thúc, Tiếu Tiếu rất lâu rồi không nhìn thấy ngươi." Lâm Tiếu Tiếu còn tiếp tục rúc vào trong lòng Kiều Diệc làm nũng, đến lúc này thì Lâm Việt cũng nhịn không được cười. Đại khái là cái danh xưng "Đại Kiều thúc thúc" này thật sự buồn cười quá đi, đặc biệt là đối phương lại còn là Kiều Diệc bá đạo như vậy, một tổng giám đốc.
Kiều Diệc vẫn như cũ một mặt bình tĩnh: "Vậy Tiếu Tiếu có nhớ ta không?"
"Nhớ ạ." Lâm Tiếu Tiếu tiếp tục ngẩng cái đầu nhỏ lên, sau đó còn cố ý cầm con thỏ nhỏ chọc chọc vào mặt Kiều Diệc, "Đúng rồi, Đại Kiều thúc thúc, ngươi có thích Tiếu Tiếu gọi ngươi cái tên mới này không?"
Xem ra Tiếu Tiếu đến bây giờ vẫn còn thắc mắc vì sao Hàn Nặc và Chu Tiểu Nghiên lại cười nàng, cho nên hiện tại nàng nhất định phải có được sự tán đồng của Kiều Diệc.
"Ờ..." Kiều Diệc rõ ràng ngây người ra một chút, sau đó bên cạnh Kiều Tử Mạc và Lâm Việt vẫn đang lén cười, bất quá Kiều Diệc rất nhanh vẫn là cười, "Thích chứ."
"Vậy sau này Tiếu Tiếu cứ gọi như vậy có được không?"
"Ờ... Được..."
"A! Đại Kiều thúc thúc, Đại Kiều thúc thúc! Tiếu Tiếu cảm thấy cái tên này rất là dễ nghe!"
Kiều Diệc: "..."
Sau đó hắn ngẩng đầu lên một cái đột nhiên thấy Chu Tiểu Nghiên đứng ở không xa, giờ phút này cũng đang nhìn chằm chằm hắn cười. Đây quả thật là một hình ảnh rất hiếm có, Kiều Diệc đột nhiên ngẩn người, cứ như vậy cùng Chu Tiểu Nghiên nhìn nhau nửa phút.
Chu Tiểu Nghiên cũng rất nhanh nhận ra Kiều Diệc đang nhìn nàng, sau đó nàng lập tức dời ánh mắt đi chỗ khác.
Lúc này Lâm Tiếu Tiếu đã chạy ra khỏi lòng Kiều Diệc, sau đó đi về phía Kiều Tử Mạc. Dường như đã có được sự đồng ý của Kiều Diệc, vậy Lâm Tiếu Tiếu làm sao lại bỏ qua Kiều Tử Mạc được chứ? Lần này thì đến lượt Kiều Diệc nhìn thấy có chút hả hê.
"Tiểu Kiều thúc thúc."
Kiều Tử Mạc: "..."
Kiều Tử Mạc không nhịn được mà rụt người về sau.
"Tiểu Kiều thúc thúc, sao trông ngươi cứ như rất sợ ta vậy? A, có phải ngươi không thích Tiếu Tiếu không?"
"Ta không có mà. Tiếu Tiếu của chúng ta đáng yêu như vậy, sao ta lại không thích được chứ?"
"Thế nhưng bây giờ trông ngươi giống y như vậy nha."
"Kỳ thật Tiếu Tiếu này, ta nói cho ngươi biết, con có thể đừng gọi ta là Tiểu Kiều thúc thúc được không?"
So với Kiều Diệc, Kiều Tử Mạc coi như không thành thật đến thế. Hơn nữa cơ hội hắn tiếp xúc với Lâm Tiếu Tiếu vẫn luôn nhiều hơn Kiều Diệc, cho nên là có thể có đường sống mà mặc cả.
"Tại sao vậy?"
Lần đầu tiên Lâm Tiếu Tiếu bị hỏi ngược lại, vậy nàng đương nhiên muốn biết rõ nguyên nhân nha.
"Bởi vì con gọi anh ta là Đại Kiều thúc thúc, mà ta chỉ là Tiểu Kiều thúc thúc. Con thấy đấy, vốn ta là em trai mà, bây giờ còn bị con thêm một chữ nhỏ nữa, tỏ ra ta bị thiệt thòi lắm. Cho nên ta không muốn làm Tiểu Kiều thúc thúc."
"Úc..." Lâm Tiếu Tiếu mặc dù không hiểu, nhưng là nàng lại không hiểu sao cảm thấy Kiều Tử Mạc nói rất có đạo lý.
"Vậy ngươi muốn làm Đại Kiều thúc thúc à?"
"Đúng!"
"Không được nha! Mẹ đã nói Kiều Diệc thúc thúc mới là người lớn nhất, cho nên không được."
"Vậy không thì như vầy đi." Kiều Tử Mạc phát hiện mưu kế của hắn vậy mà lại thành công nhanh đến vậy, lập tức tiếp tục dẫn dắt, "Ta cũng không đòi làm Đại Kiều thúc thúc, con cứ gọi ta là Kiều thúc thúc như trước kia là được rồi. Hoặc là gọi Tiểu Mạc thúc thúc cũng được nha."
(hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận