Năm Ấy Mùa Hè, Hoa Sơn Chi Nở

Năm Ấy Mùa Hè, Hoa Sơn Chi Nở - Chương 550: Ai khóc (length: 3940)

Quả nhiên trò chơi chính là trò chơi mà thôi, nghiêm túc ngươi liền thua!
Ngay cả Dĩnh Dĩnh đều hiểu được không thể tùy tiện yêu thích trong lòng chứa người khác, huống chi là trong trò chơi một người đàn ông chưa từng gặp mặt bao giờ chứ?
Nàng biết hắn hình dạng thế nào sao? Nàng biết hắn rốt cuộc bao lớn sao? Biết hắn yêu thích, thói quen, cùng với hắn rốt cuộc có đang gạt nàng hay không sao?
Nàng cái gì cũng không biết, làm sao có thể tùy tiện trao gửi tình cảm!
Tô Tiểu Bộ cứ như vậy đầy bụng tâm sự về tới phòng ngủ, mới phát hiện Hàn Nặc không biết lúc nào đã thức dậy, đang ngồi trên ghế ngẩn người.
"Tiểu Nặc, ngươi thức dậy làm gì vậy? Ngươi cảm mạo đỡ rồi?"
Hàn Nặc ngơ ngác: "Chắc là đỡ hơn một chút rồi." Nói xong cũng nhịn không được hắt xì một cái, sau đó vội vàng cầm khăn tay lau mũi của mình.
"Ngươi như này mà gọi là đỡ ấy. Nhưng mà ngươi dậy rồi cũng tốt, vừa hay Kiều Tử Mạc cái tên kia lại cho ngươi đưa đồ ăn tới, ngươi tranh thủ lúc còn nóng ăn chút đi. Ngươi trưa không ăn gì, hiện tại lại không ăn nhiều một chút sao được."
"Ừ." Hàn Nặc quả nhiên thấy Tiểu Bố Đinh và Trần Thu Dĩnh mỗi người cầm hai hộp cơm trở về, vẫn là đồ ăn quán Nguyệt Lạc đóng gói. Có lẽ Kiều Tử Mạc cho rằng nàng quen ăn đồ ở đó, cho nên mới cố ý đến đó mua cho nàng.
Vậy tức là Lâm Việt ca ca vẫn là không nhớ tới nàng sao, hoặc là nói là nhớ tới, nhưng mà cũng không nghĩ tới hỏi thăm nàng rồi?
Cả ngày hôm nay đều không có tin tức gì của Lâm Việt, hắn về nhà sao? Về để làm gì vậy? Vì sao đều không gọi cho nàng một cuộc điện thoại, thậm chí cả tin nhắn cũng không có lấy một cái?
Đến cả mẹ nuôi cũng không gọi điện thoại.
Nàng quả nhiên là muốn bị bỏ rơi rồi.
Hàn Nặc nhìn đồ ăn trước mặt ngẩn người, Tô Tiểu Bộ thì bắt đầu lải nhải bên tai nàng không ngừng.
"Tiểu Nặc này, ta đột nhiên cảm thấy Kiều Tử Mạc người này cũng không tệ đó. Ta nhớ rất lâu trước đây, hắn đã nói với ta hắn thích ngươi, còn muốn theo đuổi ngươi, còn hỏi ta rất nhiều về hứng thú yêu thích của ngươi. Chỉ là ta đều không nói cho hắn, không ngờ hiện tại ngược lại hắn lại thành bạn bè với ngươi. Tiểu Nặc, có phải Kiều Tử Mạc thật sự thích ngươi không?"
"Mặc dù nói ta là người ủng hộ kiên định cặp Việt Nặc, cũng rất không muốn người khác đến chia rẽ ngươi với Lâm Việt. Nhưng mà hôm nay ta bỗng thấy thật ra Kiều Tử Mạc cũng không hề kém hơn Lâm Việt đâu, đúng không?"
"Ngươi đương nhiên thấy hắn không hề kém Lâm Việt!" Trần Thu Dĩnh ở bên cạnh xen vào, "Hồi trước chúng ta quen Kiều Tử Mạc, chẳng phải Tiểu Bố Đinh là người thích hắn sao? Còn bảo Tiểu Nặc đi giúp ngươi xin số điện thoại, kết quả bị bẽ mặt."
"Ôi, Dĩnh Dĩnh, chuyện cũ lâu rồi đừng nói nữa có được không? Hiện tại Kiều Tử Mạc rõ ràng thích Tiểu Nặc rồi, không cần lôi chủ đề vào người ta."
Hàn Nặc đột nhiên ngẩng đầu, nhìn Tô Tiểu Bộ và Trần Thu Dĩnh một chút: "Các ngươi thật thấy Kiều Tử Mạc không tồi?"
"Ừm..."
"Vậy ta qua lại với hắn, các ngươi cũng thấy không tồi?"
Hàn Nặc đột nhiên nghĩ đến, Lâm Việt đã cùng Lý Tâm Nghi ở bên nhau, nàng thường xuyên xuất hiện một mình ở bên cạnh họ cũng không ổn. Hơn nữa, với quan hệ của nàng và Lâm Việt, sẽ khó tránh khỏi phải gặp mặt nhau nhiều.
Vậy nàng có thể nhờ Kiều Tử Mạc giúp đỡ nàng không? Khi cần thiết có thể giúp nàng làm chút bình phong che chắn gì đó.
Tô Tiểu Bộ và Trần Thu Dĩnh thoáng cái mở to hai mắt, kinh ngạc nói: "Tiểu Nặc, chúng ta chỉ nói vậy thôi mà. Ngươi đừng coi là thật chứ!"
"Tiểu Nặc, chẳng lẽ ngươi thật sự muốn cùng Kiều Tử Mạc ở bên nhau sao? Dù hắn tốt hơn Nghiêm Du Thành một chút, nhưng mà hắn vẫn không thể so với Lâm Việt được."
Bạn cần đăng nhập để bình luận