Năm Ấy Mùa Hè, Hoa Sơn Chi Nở

Năm Ấy Mùa Hè, Hoa Sơn Chi Nở - Chương 2172: Quyết định dù sao cũng so lựa chọn khó 23 (length: 3658)

"Chu Tiểu Nghiên!"
Kiều Tử Mạc đột ngột gọi Chu Tiểu Nghiên lại.
"Làm gì?" Chu Tiểu Nghiên giật mình sợ hãi, rụt người lại, đồng thời còn lùi về sau hai bước.
"Ngươi... Sao vậy?" Kiều Tử Mạc thấy Chu Tiểu Nghiên cố ý muốn trốn tránh mình thì càng thêm hăng hái.
"Ta... Ta tới rót chút nước uống." Chu Tiểu Nghiên vẫn khẩn trương trả lời.
"Vậy rót xong chưa?"
"Rót... Rót xong rồi."
"Này, ta nói sao ngươi cứ thấy ta là khẩn trương vậy, ta dọa người lắm à? Hả?!"
"Không phải... Ngươi có chuyện gì sao?"
"Có chứ, đương nhiên là có!"
"Chuyện gì vậy?"
"Hôm nay ta quên mang ví tiền rồi, nên giữa trưa ngươi mời ta ăn cơm được không?"
"Cái gì?" Chu Tiểu Nghiên có chút khó tin nhìn Kiều Tử Mạc, chuyện này là sao chứ. Xã hội này bây giờ, dù quên mang ví tiền vẫn có thể mua được đồ mà, đúng không? Huống chi, hắn còn là Kiều Tử Mạc đó, hắn cần để cho nàng mời hắn ăn bữa cơm này sao?
Đây nhất định là cái cớ!
Đúng, nhất định là.
"Cái gì mà cái gì chứ? Sao ngươi cứ phải làm bộ kinh ngạc nhìn ta vậy, không phải chỉ là để ngươi mời ta ăn một bữa cơm thôi sao, ngươi keo kiệt đến nỗi không nỡ mời ta ăn một bữa cơm vậy hả? Mà nói đi, tối qua chẳng phải ta đã giúp ngươi một chuyện lớn sao, xét về tình về lý thì ngươi đều phải mời khách cảm ơn ta chứ. Hả?"
"Ừ."
Kiều Tử Mạc chỉ bất lực nhếch miệng trước phản ứng của Chu Tiểu Nghiên.
"Yên tâm đi, ta sẽ không ăn đồ quá đắt đâu, ăn gì cũng được, sẽ không ăn nghèo ngươi đâu!"
"Ta không có ý đó." Chu Tiểu Nghiên giải thích.
Nàng thật sự không phải là không nỡ mời Kiều Tử Mạc ăn cơm, dù sao tối qua Kiều Tử Mạc đúng là đã giúp nàng một chuyện, nàng cũng rất muốn cảm ơn hắn. Chỉ là muốn mời hắn ăn cơm thì...
Chu Tiểu Nghiên lại nghĩ đến lần trước nàng cùng Kiều Tử Mạc ra ngoài ăn cơm, sau đó trong công ty đã có lời đồn, dù thời gian trôi qua lâu rồi, cũng không ai bàn tán chuyện của bọn họ nữa. Nhưng ai mà biết được, nếu hôm nay bọn họ lại cùng nhau ra ngoài ăn cơm, người khác có thể sẽ lại bắt đầu nói này nói kia không chừng.
Hơn nữa trải qua nhiều chuyện như vậy, Chu Tiểu Nghiên vẫn nghĩ là, nàng muốn ở công ty sống kín đáo thôi. Vốn dĩ nàng cũng chỉ là một cô trợ lý nhỏ mà thôi, bình thường không tiếp xúc với nhiều người, nàng cũng không muốn cuộc sống của mình trở nên phức tạp như vậy. Cho nên nàng càng muốn giữ một khoảng cách với những người như Kiều Tử Mạc đang ở trong tâm bão dư luận mới được!
"Vậy ý ngươi là gì? Vậy coi như ngươi đồng ý rồi nha? Hả!" Kiều Tử Mạc tự mình vui vẻ.
Nhưng mà...
Lúc này đột nhiên xuất hiện một người, mang theo giọng nói của hắn cắt ngang Kiều Tử Mạc...
"Được thôi! Chúng ta đúng là nên cảm ơn cậu, nên giữa trưa tôi và Tiểu Nghiên cùng nhau mời cậu ăn cơm nhé." Người vừa nói không ai khác ngoài Vu Hàn, hơn nữa còn mang theo nụ cười không có ý tốt.
Kiều Tử Mạc nuốt nước bọt: "..."
"Hả..." Hắn không muốn cùng Vu Hàn ăn cơm mà, hắn tìm Chu Tiểu Nghiên ăn cơm là có lời muốn nói với Chu Tiểu Nghiên, đồng thời tiện thể muốn "tẩy não" cho nàng. Vu Hàn mà đến thì hắn còn có gì dễ nói nữa chứ. Bữa cơm này có ăn hay không cũng đâu còn ý nghĩa gì nữa.
Huống chi, tối hôm qua người mà hắn thật sự giúp đỡ là Vu Hàn, nhưng mà cũng là xem mặt Chu Tiểu Nghiên với Hàn Nặc mà thôi được không? Hắn cũng đâu có muốn Vu Hàn phải báo đáp gì đâu, đúng không? Cho nên... Bữa cơm này hắn căn bản không muốn ăn.
(hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận