Năm Ấy Mùa Hè, Hoa Sơn Chi Nở

Năm Ấy Mùa Hè, Hoa Sơn Chi Nở - Chương 1414: Khoảng cách 4 (length: 3877)

Chương 1414: Khoảng cách 4
Chẳng phải Kiều Tử Mạc muốn nói sang chuyện khác sao?
Có cần thiết thế này không? Hắn chẳng phải vốn đến để khoe khoang với nàng việc hắn tìm hiểu được "Bí mật" sao?
Kiều Tử Mạc: "Vậy ngươi thấy hắn người này thế nào?"
Hàn Nặc: "Ai cơ?"
Kiều Tử Mạc: "Chính là Chu Tiểu Nghiên, Vu ca ca Vu Hàn đó, ngươi chẳng phải nói ngươi biết hắn sao?"
Hàn Nặc: "Rất tốt mà. Sao vậy? Mà này, ngươi rốt cuộc có muốn nói bí mật của ngươi không đó? Nếu ngươi không nói ta đi bồi Tiếu Tiếu nha! Gặp lại!"
Kiều Tử Mạc: "Này, ngươi đừng đi mà. Ta đây không phải đang nói sao? Ngươi trả lời ta trước, ngươi cảm thấy Vu Hàn người này thế nào đã."
Hàn Nặc: "Ta nói nha, người ta rất tốt, hơn nữa cũng rất ưu tú. Quan trọng là hắn đối với Tiểu Nghiên đặc biệt đặc biệt tốt, nên ta rất yên tâm khi hắn làm anh Tiểu Nghiên, cũng rất cảm tạ hắn đã luôn chiếu cố Tiểu Nghiên."
Hàn Nặc đã từng cảm thấy Vu Hàn, người anh trai đến từ gia đình tái hợp này, lại đối Tiểu Nghiên tốt như vậy, tốt đến từng li từng tí, còn hơn cả nàng, người chị ruột của Tiểu Nghiên. Cho nên nhiều khi, Hàn Nặc đều cảm thấy bản thân mình làm chưa tốt.
Khoảng cách thứ này nói xa thì không xa, nhưng có khi thật sự rất khó xử. Nơi đây có người nhà Hàn Nặc, tự nhiên nàng không thể bỏ hết tất cả được. Mà Tiểu Nghiên ở bên kia cũng có những người thuộc về gia đình của riêng nàng, Tiểu Nghiên cũng không thể tùy tiện bỏ đi hết mọi thứ kia. Có lẽ cách chung sống tốt nhất giữa hai chị em là như vậy đó.
Bất quá còn tốt, còn có Vu Hàn người anh này bên cạnh Tiểu Nghiên chăm sóc nàng, Hàn Nặc cũng yên lòng phần nào. Mặc kệ Kiều Tử Mạc hiện tại hỏi vấn đề này với mục đích gì, Hàn Nặc nói đều là lời thật lòng.
Kiều Tử Mạc: "Xem ra ấn tượng của ngươi về hắn rất tốt nhỉ. Vậy bí mật tiếp theo, ngươi nghe xong phỏng chừng sẽ không vui đâu."
Hàn Nặc: "?"
"Ngươi ý câu này là sao?"
Sao nàng có một loại dự cảm không lành? Nhưng Kiều Tử Mạc lại nói nàng nghe sẽ không không vui.
Kiều Tử Mạc mỉm cười, nếu Hàn Nặc không ghét Vu Hàn, vậy việc nàng nghe được Vu Hàn thích Chu Tiểu Nghiên, ít nhất cũng không quá phản cảm nhỉ? Bất quá xem ra Hàn Nặc cũng biết Vu Hàn đối với Chu Tiểu Nghiên rất tốt, vậy khi nàng biết Vu Hàn thích Chu Tiểu Nghiên chuyện này, sẽ nghĩ như thế nào?
Vòng vo một hồi cũng đã lớn, Kiều Tử Mạc không dám tiếp tục vòng vo nữa, hắn sợ nếu hắn mà không nói đáp án cho Hàn Nặc, Hàn Nặc sẽ thật sự không để ý đến hắn luôn.
Vậy thì hắn chẳng phải là mất nhiều hơn được sao?
Kiều Tử Mạc: "Ý ta là... Nếu một người đàn ông tốt như vậy, đối với em gái nhà ngươi lại tốt hết chỗ nói, vậy nếu hắn thích em gái ngươi, ngươi có phản đối không?"
Hàn Nặc: "! ! !"
Hàn Nặc nuốt một ngụm nước bọt, cẩn thận nhìn màn hình điện thoại vài lần. Đây... Kiều Tử Mạc nói thật sao? Hắn không phải đang trêu chọc nàng đó chứ?
Hắn nói Vu Hàn thích Tiểu Nghiên?
Tuy rằng Hàn Nặc trước đây cũng có chút hoài nghi về việc Vu Hàn đối xử quá tốt với Tiểu Nghiên, nhưng sau đó Tiểu Nghiên nói với nàng, nàng và Vu Hàn mười năm trước ở nước ngoài đã quen biết nhau, Vu Hàn trước đây vẫn luôn xem nàng như em gái, cũng luôn chăm sóc và bảo vệ nàng. Cho nên bây giờ họ gặp lại, tự nhiên cũng quen thuộc hơn so với những người khác.
Hàn Nặc bèn dẹp bỏ sự nghi ngờ, cùng Chu Tiểu Nghiên cho rằng, Vu Hàn quan tâm và bảo vệ Tiểu Nghiên không hề vượt quá giới hạn. Hắn chỉ là đang làm những việc mà một người anh trai nên làm, cũng là bù đắp cho mười năm thiếu thốn mà thôi.
(hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận