Năm Ấy Mùa Hè, Hoa Sơn Chi Nở

Năm Ấy Mùa Hè, Hoa Sơn Chi Nở - Chương 1557: Cuộc sống mới 7 (length: 3813)

Ở thành phố bên kia có Hàn Nặc trông nom, hơn nữa lại có Vu Hàn cùng nhau đi theo, điều này khiến Kiều Diệc thực sự yên tâm. Xem ra cuộc sống sau này của Chu Tiểu Nghiên nhất định sẽ rất tốt, không cần hắn phải bận tâm.
Cho nên dần dần, sinh hoạt của Kiều Diệc vẫn như cũ trở lại bình thường, hắn vẫn là vị tổng giám đốc bá đạo lạnh lùng trong mắt người khác, không có gì khác biệt so với trước đây.
Hắn vẫn còn rất nhiều chuyện rất quan trọng phải làm, mỗi ngày đi làm rồi tan sở, nhà và công ty là tất cả những gì hắn bận tâm, hắn căn bản không nghĩ đến điều gì khác.
Cho nên cứ như vậy cũng tốt.
Coi như đó chỉ là một giấc mơ của hắn, thỉnh thoảng mơ một chút mà thôi. Điều đó cũng không thể thay đổi cuộc sống của hắn được.
Kiều Tử Mạc vừa về đến đương nhiên có rất nhiều chuyện phải làm, nhưng những chuyện này đều là cha mẹ sắp xếp cho hắn những buổi ăn chơi sa đoạ, cho nên ngày đầu tiên không thấy Kiều Diệc, hắn không để ý.
Ngày thứ hai vẫn không thấy Kiều Diệc, Kiều Tử Mạc vẫn không quan tâm.
Dù sao lần này hắn không đi nữa, chẳng lẽ Kiều Diệc có thể tránh mặt cả đời sao? Kiều Tử Mạc không vội, chờ ca ca nghĩ thông suốt, tự nhiên sẽ xuất hiện.
Nhưng Kiều Tử Mạc cuối cùng vẫn đánh giá thấp mức độ sĩ diện của Kiều Diệc, khi hắn đã về hai tuần, đều cùng cha mẹ đi ăn chơi khắp nơi trong thành phố, ca ca của hắn vẫn bận tối mắt tối mũi…
Trời ạ.
Ca của ta.
Sau đó Kiều Tử Mạc chuẩn bị lôi mẫu thượng đại nhân ra: "Mẫu thân đại nhân, ca của con có phải đang bận lắm không? Sao con về lâu vậy rồi mà không thấy bóng dáng anh ấy đâu?"
Mà Kiều phu nhân lại tỏ vẻ không ngạc nhiên: "Ca của con vẫn luôn bận mà, sau khi hết năm, Vu Hàn rời công ty, anh ấy tạm thời cũng chưa tuyển được người mới để giúp đỡ, nên càng bận hơn trước."
À, khó trách cha mẹ không cảm thấy kỳ lạ, xem ra đã quen rồi.
"Vậy mẹ à, ca đã vất vả công tác như vậy, thì chúng ta cũng không thể bỏ mặc anh ấy được đúng không? Mẹ xem, ngày nào chúng ta cũng đi ăn bên ngoài, có phải cũng nên gọi ca cùng đi không?"
"Vậy thì con phải hỏi ý anh ấy rồi. Không phải là chúng ta không gọi, con cũng biết rồi đó, ca của con là người bận rộn, có rất ít thời gian. Ta cũng rất muốn ăn cơm cùng ca con, trước khi con về nhà, mỗi ngày chỉ có ta và ba con ăn cơm, có khi ba con cũng không có ở nhà, chỉ có một mình ta, buồn tẻ, không có chút ý vị nào."
"Vậy được! Con đi công ty tìm ca!"
Kiều Tử Mạc như thể cuối cùng cũng tìm được một lý do thích hợp, phấn khởi đứng lên muốn đi.
"Ai, con muốn hỏi ca con thì gọi điện thoại chẳng phải là được sao, làm gì còn phải chạy tới công ty tìm anh ấy làm gì?" Mẹ biểu thị không hiểu.
Bà làm sao biết được Kiều Tử Mạc đang có mưu đồ gì. Hắn chẳng qua là muốn mượn danh nghĩa mẹ của hắn, rồi tìm một cái lý do chính đáng để đến công ty tìm ca mà thôi. Còn việc Kiều Diệc có muốn hay không, có đi ăn cùng bọn họ hay không, những cái đó đều là thứ yếu.
Đó không phải là mục đích của Kiều Tử Mạc.
Mục đích của hắn chỉ có một, đó chính là đi bắt Kiều Diệc.
Để hắn trốn tránh hắn! Hừ! Lần này ta sẽ vây công công ty, xem ngươi còn có lý do gì để trốn tránh?
"Không được đâu mẹ à. Nếu chúng ta muốn mời ca đi ăn cơm, vậy phải thể hiện chút thành ý mới được chứ? Ca bận như vậy, tùy tiện gọi điện thoại thì làm sao mời được anh ấy? Chỉ có con đích thân đến công ty mời, anh ấy mới không cự tuyệt, mẹ nói có đúng không?"
"À, thì ra là vậy... Vậy con đi đi."
(Hết chương)
Bạn cần đăng nhập để bình luận