Năm Ấy Mùa Hè, Hoa Sơn Chi Nở

Năm Ấy Mùa Hè, Hoa Sơn Chi Nở - Chương 930: Ngươi nguyện ý gả cho ta sao (length: 3723)

Trương Thành sắc mặt lập tức biến đổi, cầm văn kiện lên kẹp liền chuẩn bị chạy trốn.
"Lâm tổng, tổng giám đốc phu nhân, ta đây không quấy rầy các ngươi. Ta trước đi xem bên kia phỏng vấn đám người đều trả lời xong chưa!"
Nói xong, Trương Thành liền chuẩn bị đi.
Thế nhưng đi được hai bước, Trương Thành lại quay đầu: "À, đúng rồi, Lâm tổng, một lát nữa những người đó trả lời xong đề tài, có cần đưa cho ngươi không?"
"Ngươi không phải đang nói nhảm sao?"
"Ta còn tưởng Lâm tổng cầu hôn thành công, hiện tại không rảnh xem mấy thứ này đâu!" Trương Thành lại cố ý cười.
"Phu nhân ta nói đúng, ngươi đúng là càng ngày càng lắm điều!"
"Ta đi ngay, đi ngay, còn không được sao?"
Lần này Trương Thành thật sự đi.
Trong văn phòng lập tức lại chỉ còn lại Hàn Nặc cùng Lâm Việt hai người. Điều này không khỏi lại khiến Hàn Nặc nhớ tới chuyện buổi trưa làm nàng đến nay vẫn mặt đỏ tim đập.
Sau đó Hàn Nặc cố gắng đứng xa Lâm Việt một chút.
Đây là ở công ty mà, nàng vẫn là muốn rụt rè một chút.
Lâm Việt nhìn thấu tâm tư của Hàn Nặc, nhưng không có vạch trần nàng.
Hắn buổi trưa cũng là nhất thời không kìm được, cho nên mới như vậy. Phần lớn thời gian, Lâm Việt vẫn là biết chừng mực.
Cho nên Lâm Việt cũng không kéo Hàn Nặc cùng đi ngồi, liền để nàng ngồi chỗ khác.
Không bao lâu, Trương Thành liền cầm những đáp án phỏng vấn của đám người kia trở về.
Một xấp thật dày, đều phải Lâm Việt tự mình xem xét.
"Nếu ngươi chán, cứ vào trong nghỉ ngơi một lát đi."
Lâm Việt biết, Hàn Nặc vẫn luôn có thói quen ngủ trưa. Mà buổi trưa, hình như nàng vừa mới ngủ, đã bị hắn đánh thức. Hiện tại hắn cùng Trương Thành lại có chính sự phải xử lý, nếu để Tiểu Nặc một mình ở một bên đợi, cũng rất chán.
"Dạ."
Hàn Nặc nhìn thoáng qua, biết Lâm Việt là muốn bắt đầu làm việc. Vừa rồi màn thử đề có lẽ đối với nàng mà nói, chỉ là một màn cầu hôn ngoài ý muốn, nhưng đối với người khác mà nói, đó là một cuộc phỏng vấn rất quan trọng!
Hắn cũng biết, Lâm Việt là người biết chừng mực. Biết lúc nào nên bận việc gì, lúc nào lại có thể giải quyết chuyện riêng. Hiện tại là giờ làm việc của hắn, vậy nàng liền nghe lời trước không làm phiền bọn họ.
Hàn Nặc tự mình vào phòng nghỉ của Lâm Việt.
Nàng đúng là có hơi buồn ngủ, nhưng cũng không định ngủ thật ở đây.
Dù sao kiểu tóc và trang điểm của nàng cũng cần thời gian sửa sang, nếu nàng mà ngủ thật ở đây, một lát nữa ra ngoài chắc chắn sẽ lại trở nên rối tinh rối mù, lại khiến người khác suy nghĩ lung tung.
Cho nên nàng dứt khoát ngồi xuống bàn làm việc của Lâm Việt, tiện tay cầm một cuốn sách trên giá sách của Lâm Việt để xem.
Thời gian trôi qua ngược lại rất nhanh, Lâm Việt cùng Trương Thành đại khái ở bên ngoài bàn bạc hơn nửa tiếng, xem hết tất cả đáp án phỏng vấn, trong lòng cũng đã có một kết quả khái quát.
Sau đó Lâm Việt đi vào, nói với Hàn Nặc rằng hắn muốn đi ra ngoài một chút.
Sau đó Trương Thành cũng ở bên ngoài thêm vào một câu: "Tổng giám đốc phu nhân, cô muốn đi cùng không?"
"Ta vẫn là không đi."
Vì nàng và Lâm Việt đã công khai, hiện tại mọi người trong công ty đều biết nàng là ai tới làm trợ lý của Lâm Việt, vậy nàng còn cần gì phải chạy đi tham gia phỏng vấn nữa.
"Vậy được rồi. Cô cứ ở đây đợi ta, ta sẽ nhanh về thôi."
"Ừm."
Lâm Việt ôn nhu nói với Hàn Nặc xong, sau đó liền mang theo Trương Thành rời khỏi văn phòng.
Hiện tại lại còn lại một mình Hàn Nặc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận