Năm Ấy Mùa Hè, Hoa Sơn Chi Nở

Năm Ấy Mùa Hè, Hoa Sơn Chi Nở - Chương 1787: Lưu lại 6 (length: 3747)

Tỷ như cái ngày hôm đó, khi Kiều Diệc đột nhiên hỏi nàng, hỏi nàng có phải rất chán ghét cùng hắn ở chung một chỗ, đến mức một khắc cũng không muốn ở bên cạnh hắn, tim Chu Tiểu Nghiên đã bắt đầu xao động.
Lúc đó nàng tuy rất thản nhiên rời khỏi văn phòng của Kiều Tử Mạc, nhưng vào đêm đó, nàng đã mơ thấy Kiều Diệc.
Từ khi rời khỏi Kiều thị, nàng đã lâu không mơ thấy Kiều Diệc. Trước đây, Kiều Diệc luôn tồn tại trong ảo tưởng của nàng, về sau nàng rời khỏi thành phố B là do mẹ nàng đột ngột qua đời, cho nên nàng thường xuyên gặp ác mộng, trong mộng cũng toàn là mẹ của nàng. Nàng chưa từng mơ thấy Kiều Diệc.
Thậm chí có rất nhiều lúc, Chu Tiểu Nghiên cảm thấy nàng có lẽ đã dần dần quên Kiều Diệc rồi, cho đến cái ngày nàng đột nhiên từ trong mộng tỉnh dậy, sau đó rõ ràng nhớ lại những hình ảnh nàng và Kiều Diệc vừa có trong giấc mơ, nàng mới phát hiện, hóa ra nàng chưa từng quên Kiều Diệc.
Nàng chỉ là tạm thời che giấu những cảm xúc đó, chôn sâu tận đáy lòng. Nhưng càng che giấu cảm xúc bao nhiêu, thì nó càng được ngươi cất giữ kỹ càng, đến một ngày nào đó, nó sẽ bùng nổ ra.
Chu Tiểu Nghiên tỉnh dậy sau đó, đã rất lâu vẫn không thể ngủ được. Nàng nghĩ đến việc bản thân đang cố gắng hòa nhập vào cuộc sống của Vu Hàn, cũng đã quyết định bù đắp cho tình cảm của Vu Hàn, cho nên mới nghĩ đến việc muốn ở bên cạnh hắn. Nàng có lòng thật, hơn nữa nàng cũng đã chuẩn bị phải cố gắng. Nhưng đến giờ, trong lòng nàng vẫn chưa buông bỏ được Kiều Diệc, như vậy có công bằng với tiểu ca ca không?
Nếu như nói nàng vào thời điểm này, đi nói với Vu Hàn, nàng muốn ở bên cạnh hắn, chẳng khác nào đang lừa gạt tình cảm của hắn sao?
Người ta một lòng chân thành chờ đợi ngươi, mà ngươi lại chỉ muốn mượn người khác để quên người mình không có được, vậy chẳng phải hành động đáng bị khinh bỉ sao?
Chu Tiểu Nghiên cảm thấy nàng không có tư cách nhận tình cảm của Vu Hàn, cho dù Vu Hàn có nguyện ý như thế.
Chu Tiểu Nghiên khẽ gật đầu, đáp lời Hàn Nặc: "Tỷ tỷ, ta biết phải làm như thế nào rồi. Yên tâm đi, tối mai nhất định ta sẽ đến!"
"Vậy được, mau về nhà đi. Ta thấy Vu Hàn ở bên kia cũng chờ ngươi lâu lắm rồi. Tạm biệt."
"Tạm biệt."
Ngày hôm sau, Chu Tiểu Nghiên quả nhiên ngủ một mạch tới ba giờ chiều, ngay cả bữa cơm trưa cũng chưa dậy ăn. Vu Hàn hiểu tính của nàng, cũng không quấy rầy nàng. Nàng dạo gần đây thực sự quá mệt mỏi, nên cứ để nàng được thả lỏng một chút.
Đến khi Chu Tiểu Nghiên rời giường, Vu Hàn cũng đã dậy từ sớm, đồng thời chuẩn bị chút đồ ăn cho nàng.
Chu Tiểu Nghiên lúc này mới nhớ ra muốn nói với Vu Hàn chuyện tối nay nàng phải đến nhà tỷ tỷ ăn cơm.
"Đúng rồi, tiểu ca ca, lát nữa em muốn đến nhà Lâm gia một chuyến, anh đi cùng em đi."
"Lâm gia? Sao thế?" Vu Hàn tỏ vẻ hơi ngạc nhiên.
"Tỷ tỷ nói, Tiếu Tiếu nhớ bọn mình, nên muốn gọi bọn mình cùng đi ăn tối."
"À... Ra vậy..." Vu Hàn nhìn có vẻ hơi khó xử.
"Sao vậy, tiểu ca ca, anh có chuyện gì à? Không tiện sao?"
"Ừm, lát nữa anh thật sự có chút việc phải làm, phải ra ngoài gặp một khách hàng." Vốn dĩ Vu Hàn chính là đang chờ Chu Tiểu Nghiên tỉnh giấc, rồi khi nàng ăn uống xong xuôi, anh mới định đi ra ngoài.
Anh vừa mới đặt chân vào Lâm thị, đây cũng là lần đầu tiên anh tham gia vào một dự án lớn như thế này, cho nên anh nhất định phải thể hiện thật tốt mới được. Hơn nữa nhiệm vụ này lại là do Lâm Việt đột ngột giao cho anh, tình hình còn rất gấp, anh cũng không thể không đi.
(Hết chương)
Bạn cần đăng nhập để bình luận