Năm Ấy Mùa Hè, Hoa Sơn Chi Nở

Năm Ấy Mùa Hè, Hoa Sơn Chi Nở - Chương 2131: Chân tướng 10 (length: 3811)

Vừa về tới Lâm gia, Chu Tiểu Nghiên liền vội vã đi xem nàng Tiểu Hôi Hôi. Lâm Tiếu Tiếu vẫn luôn đi theo Chu Tiểu Nghiên đằng sau, dùng một loại vội vã cuống cuồng ánh mắt nhìn qua nàng.
"Tiếu Tiếu à..." Chu Tiểu Nghiên quay đầu dắt tay nhỏ của Lâm Tiếu Tiếu, tiểu hài tử đúng là lớn nhanh, mới mấy ngày không gặp, cảm giác nàng lại lớn lên một chút.
"Tiểu di..." Lâm Tiếu Tiếu vẫn là cái biểu tình đáng thương ba ba đó, hơn nữa đôi mắt to kia lại rơm rớm nước mắt, thật khiến người ta nhìn liền đau lòng.
"Sao vậy a, Tiếu Tiếu? Hôm nay thấy ngươi không vui vẻ gì a."
"Tiểu di, mụ mụ nói, ngươi muốn dẫn Tiểu Hôi Hôi đi phải không?"
"Đúng vậy a, ta hôm nay đến mang Tiểu Hôi Hôi về nhà."
"Ô ô..." Không ngờ Lâm Tiếu Tiếu đột nhiên liền khóc, việc này thật làm Chu Tiểu Nghiên có chút trở tay không kịp.
Nàng còn là một cô nương vừa mới ra đại học không lâu a, đối với việc dỗ hài tử thì hoàn toàn không có kinh nghiệm. Vậy phải làm sao bây giờ cho tốt đây? Mặc dù nàng cũng biết Tiếu Tiếu vẫn luôn yêu thích Tiểu Hôi Hôi, cũng rất muốn nuôi một con thỏ. Nhưng là chị gái nói, Tiếu Tiếu còn quá nhỏ, không thích hợp nuôi thú cưng, cho nên không cho nàng nuôi.
Hơn nữa Tiểu Hôi Hôi là thú cưng mà chính mình nuôi a, nàng đối Tiểu Hôi Hôi cũng có tình cảm, cũng không thể thật đưa nó cho Tiếu Tiếu được.
Cho nên... Chu Tiểu Nghiên nhất thời cũng không biết nên an ủi Lâm Tiếu Tiếu như thế nào.
"Tiếu Tiếu à, tiểu di chỉ là mang Tiểu Hôi Hôi đi về nhà thôi nha. Tiểu Hôi Hôi nó cũng có nhà mà, cho nên nó cũng sẽ nhớ nhà đúng không? Nếu như ngươi thật không nỡ Tiểu Hôi Hôi thì cứ đến nhà tiểu di mà thăm nó nha!"
"Ư..." Lâm Tiếu Tiếu vẫn cứ mếu máo, nhưng cũng không khóc nhiều, xem ra là đã nghe lọt được một chút?
"Còn nữa Tiếu Tiếu phải nhanh lớn lên, chờ trưởng thành mụ mụ sẽ cho phép Tiếu Tiếu tự mình nuôi thú cưng mà. Đúng không? Cho nên bây giờ Tiếu Tiếu nhất định phải nghe lời a, phải hàng ngày ăn nhiều cơm, sau đó ngủ ngon giấc, như vậy mới có thể lớn nhanh."
"Dạ." Lâm Tiếu Tiếu mặc dù vẫn còn vẻ bất đắc dĩ, nhưng xem ra đã chấp nhận.
Cũng hoặc là nói nàng căn bản cũng không hề nghĩ tới chuyện muốn làm ầm ĩ gì, Tiểu Hôi Hôi là Tiểu Hôi Hôi của tiểu di, nàng từ sáng sớm đã biết. Hơn nữa dù cho Tiểu Hôi Hôi ở đây ba ngày, nàng thực sự rất yêu thích nó, nhưng cũng biết nó vốn không phải thứ thuộc về nàng. Mụ mụ đã nói, Tiểu Hôi Hôi chỉ là tạm thời ở chỗ này, mình còn nhỏ, còn chưa thể nuôi thú cưng. Vậy khi nào lớn lên thì mới được nuôi thú cưng? Mụ mụ nói phải chờ đến khi nàng năm tuổi mới có thể.
Đợi đến khi nàng năm tuổi... nhưng mà việc này cùng có ăn cơm hay không, có ngủ hay không, có cao lên hay không thì có liên quan gì đâu? Những vấn đề thâm ảo này, Lâm Tiếu Tiếu vẫn chưa hiểu được.
Bất quá nàng cảm thấy tiểu di nói đều không sai, ba ba mụ mụ, gia gia nãi nãi cũng thường thường nói với nàng như vậy, phải ăn nhiều cơm, ngủ nhiều, như vậy mới có thể mau mau lớn lên. Vậy thì chắc là đúng rồi.
"Tiếu Tiếu..." Hàn Nặc lúc này cũng đi tới, nhìn thấy vẻ mặt xoắn xuýt của Lâm Tiếu Tiếu, nàng liền lập tức hiểu chuyện gì đã xảy ra, "Ngươi lại không ngoan rồi à. Mụ mụ tối hôm qua đã nói với ngươi cái gì, con quên rồi sao?"
"Không có. Mụ mụ nói Tiểu Hôi Hôi là của tiểu di, cho nên con không thể chiếm thành của mình."
"Vậy là được. Vậy thì hãy cùng Tiểu Hôi Hôi tạm biệt đi, sau đó nói với nó, chờ con rảnh rỗi nhất định sẽ đi thăm nó, được không?"
"Dạ."
Lâm Tiếu Tiếu thật sự nghe lời Hàn Nặc, ngoan ngoãn chạy tới nhỏ giọng tạm biệt Tiểu Hôi Hôi xong, sau đó liền trở về bên Hàn Nặc.
(hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận