Năm Ấy Mùa Hè, Hoa Sơn Chi Nở

Năm Ấy Mùa Hè, Hoa Sơn Chi Nở - Chương 1511: Ta muốn rời khỏi nơi này 9 (length: 3882)

"Sao lại có thể không thèm đếm xỉa?" Kiều Diệc nhìn Kiều Tử Mạc một chút, Tiểu Mạc nói nghe cứ như không phải không có đạo lý, hắn hiện tại đúng là có chút không bỏ xuống được mặt mũi, nhưng mà tính cách này đâu phải nói thay đổi là thay đổi được.
Hắn quen như vậy nhiều năm rồi, cũng đã quen cao cao tại thượng, đối với ai cũng một bộ xa cách, muốn để hắn giờ đột ngột đổi thái độ, đi bám lấy một cô gái, có khi sẽ dọa người ta chạy mất.
"Ví như nói hơi hạ bớt cái kiểu đại tổng tài, thử tưởng tượng biến mình thành người bình thường. Như thế thì đi tiếp xúc với người ta..."
"Ê, từ từ, ta hiện tại chẳng lẽ không phải đang bình thường sao?"
"Không phải."
"Sao có thể? Bình thường ta vẫn thế mà!"
"Đấy là ngươi tự thấy mình đang bình thường, nhưng mà người khác vừa nhìn thấy ngươi vẫn sẽ thấy căng thẳng thôi, thấy giữa hai người có một khoảng cách. Với kiểu đó người ta đâu thể bình thường kết giao. Ai ai ai... Thôi được rồi, ta thấy muốn mày thay đổi một chút chắc không được."
"Vì sao lại không được?" Không ngờ Kiều Diệc đột nhiên nhíu mày, "Chẳng qua là hơi đổi hình tượng một chút thôi mà, cái này có gì khó! Không thì ngươi bảo ta nên làm sao?"
"Thật không?" Kiều Tử Mạc đột nhiên cười.
"Thật. Không phải ngươi bảo ta quá lạnh lùng, khiến người ta có khoảng cách à? Ta cứ làm theo ý ngươi, ngươi nghĩ ta nên thế nào?"
"Ừm, chuyện này..." Kiều Tử Mạc trong lòng bỗng nghĩ ra một "gian kế", tốt thôi, đừng trách hắn mưu mô, hắn chẳng qua là muốn nhìn xem một bộ mặt khác của anh trai.
Đây là mong ước của hắn từ nhỏ đến lớn. Quen nhìn anh trai lạnh như băng, dữ dằn, nếu như anh đột nhiên thay đổi thì có phải rất đáng chờ đợi không?
"Anh à, anh có biết không? Giờ mấy anh ấm áp rất là thịnh hành, bây giờ các cô gái đều thích kiểu đáng yêu một chút, ấm áp một chút, dễ thương một chút. Chứ không phải kiểu bá đạo tổng tài như anh."
"Đáng yêu? Manh manh đát?" Mặt Kiều Diệc cứng đờ, chẳng phải muốn lấy mạng hắn sao?
Hắn tự mình cũng không thể tưởng tượng nổi dáng vẻ mình khi dễ thương nó sẽ ra sao.
"Đúng đó. Đầu tiên anh nên bỏ bộ âu phục của anh ra, mặc đồ trẻ trung chút, năng động chút. Anh có phải lén lút đi tìm người đâu, đâu phải đi họp, đâu cần đóng gói mình đứng đắn vậy. Lại đây lại đây, lát nữa tôi dẫn anh vào phòng tôi xem, ở chỗ tôi có rất nhiều đồ hiệu xách tay nước ngoài về, đảm bảo anh mặc vào là thành một người khác liền."
Kiều Diệc: "..."
Đây đúng là ý kiến hay à?
Nhưng mà hắn lại muốn thử một lần. Dù sao mới ngày đầu hắn ra mắt trước mặt Chu Tiểu Nghiên liền bị người ta đuổi về, chắc chắn là hắn cho người ta ấn tượng đầu tiên không tốt.
Có lẽ hắn thật sự nên cho mình hiền hòa hơn một chút, dễ gần hơn một chút?
"Còn gì nữa không?"
"Đương nhiên là phải cười nhiều vào. Anh xem mặt anh lúc nào cũng sầm xuống, một chút biểu cảm cũng không có, đến mẹ còn bảo anh có khoảng cách với mẹ đó! Đừng nói người khác. Anh phải thế này, xem này, học tôi cười như này..."
Kiều Diệc: "Smile..."
Kiều Tử Mạc: "Đúng đó, là như thế đấy. Đừng nhúc nhích nha, giữ nguyên biểu cảm này. Xem nè, hoàn hảo chưa. Anh cười lên đặc biệt đẹp trai."
"Ngươi thôi đi!" Kiều Diệc bỗng nhiên mất kiên nhẫn, "Ta có cảm giác ngươi đang đùa ta đấy?"
(hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận