Năm Ấy Mùa Hè, Hoa Sơn Chi Nở

Năm Ấy Mùa Hè, Hoa Sơn Chi Nở - Chương 3779: Kinh hỉ 6 (length: 3852)

Sau đó Tống Tiểu Dật liền bắt đầu ca hát, hơn nữa hát rất nghiêm túc.
Hắn rất muốn chứng minh ngón giọng cùng thực lực của hắn, hơn nữa tại lúc này, hắn cho rằng, bài hát « một người » này, thật ra là tác phẩm của hắn.
Bất quá những người khác, cũng không nhìn ra ý nghĩ của hắn. Đều chỉ là đang nghe hắn ca hát mà thôi. Đương nhiên, người nghe nghiêm túc nhất, kỳ thật vẫn là Giang Thần.
Bởi vì trong đáy lòng Giang Thần, Tống Tiểu Dật thật ra là bạn hợp tác của hắn, là người từng cùng nhau phấn đấu trên một sân khấu, là đồng đội. Cho nên hắn vẫn luôn xem Tống Tiểu Dật là huynh đệ tốt nhất của hắn.
Bình thường khi có công việc cần đến Tống Tiểu Dật, Giang Thần sẽ nghĩ ngay đến hắn.
Kỳ thật Giang Thần cũng không phải không thể sáng tác bài hát. Mặc dù thân phận hiện tại của hắn, phần nhiều là một diễn viên. Nhưng khi sơ tham gia tuyển tú, hắn cũng là một ca sĩ sáng tác.
Mặc dù bây giờ công việc bận rộn, nhưng nếu hắn muốn tự mình sáng tác bài hát, vẫn là có thể. Thậm chí trong máy tính của hắn, cũng còn lưu mấy ca khúc hắn viết xong, chỉ là vẫn chưa công bố mà thôi.
Hắn mời Tống Tiểu Dật hát, cũng không phải là thương hại hắn. Chỉ là làm huynh đệ đã từng cùng nhau phấn đấu, hắn cảm thấy Tống Tiểu Dật là người rất có tài hoa, hắn chỉ là không muốn tài hoa của Tống Tiểu Dật bị mai một, muốn đề bạt hắn một chút.
Giang Thần không phải người hay nghĩ nhiều, không giống một số người trong giới giải trí, đặc biệt là kẻ nịnh hót, ai nổi tiếng liền xúm lại nịnh bợ.
Giang Thần không phải người như vậy.
Năm đó bọn họ cùng nhau phấn đấu, hiện giờ hắn có thể giúp, hắn đều sẽ giúp một chút. Mặc kệ ngươi có nổi tiếng hay không, hắn sẽ không để ý.
Tựa như giờ phút này, cũng chỉ có hắn dùng ánh mắt trân trọng để nghe Tống Tiểu Dật ca hát.
Quách Diệc Cẩm và Tần Thiên thì không có cảm giác như vậy. Thứ nhất, năm đó ở cuộc thi, Tần Thiên vốn dĩ cũng không quá thân với Tống Tiểu Dật. Bọn họ quen biết nhau, là do sau này Giang Thần giới thiệu. Hơn nữa Tần Thiên đã rất lâu không còn ở trong giới này, hắn cũng không có ngôn ngữ chung với bọn họ.
Càng sẽ không đứng trên tư cách người làm âm nhạc, để thưởng thức một ca sĩ tài hoa khác.
Còn Quách Diệc Cẩm, vốn nàng chỉ là fan của Giang Thần, hôm nay cũng là vì Giang Thần mà đến. Nàng càng không chú ý đến Tống Tiểu Dật.
Bất quá khi Tống Tiểu Dật hát lại bài « một người », Quách Diệc Cẩm vẫn rất nghiêm túc nghe. Đây là điều không thể tránh khỏi. Bọn họ tất cả có bốn người ngồi ở đây, nàng không nghe cũng phải nghe thôi.
Nhưng cảm nhận của Quách Diệc Cẩm sau khi nghe chính là, nàng cảm thấy chỉ có Giang Thần mới có thể hát ra linh hồn của bài « một người ».
Nếu như bài hát này, ban đầu không phải Giang Thần hát, có lẽ nó sẽ không thể nổi tiếng. Hơn nữa khi có sự so sánh, Quách Diệc Cẩm lại càng nhận thức sâu sắc hơn vấn đề này.
Thật ra bài hát này, là Giang Thần giao cho nó linh hồn, Tống Tiểu Dật hát như vậy, phảng phất đã biến nó thành một bài hát khác. Rất bình thường, không hề có chút gì kinh diễm.
Sau khi Tống Tiểu Dật hát xong, Giang Thần là người đầu tiên vỗ tay cho hắn, sau đó Tần Thiên cũng vỗ tay khuyến khích vài cái, chỉ có Quách Diệc Cẩm không hề động đậy.
Hơn nữa hành động này của Quách Diệc Cẩm, cũng lập tức bị Tống Tiểu Dật nhìn thấy. Không còn cách nào, nơi này chỉ có mấy người bọn họ, mỗi người đã làm gì, đều rất dễ bị người khác thấy.
"Diệc Cẩm, ngươi thấy ta hát thế nào?"
(hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận