Năm Ấy Mùa Hè, Hoa Sơn Chi Nở

Năm Ấy Mùa Hè, Hoa Sơn Chi Nở - Chương 3527: Đều là giả 2 (length: 3809)

Sao mà Quách Diệc Cẩm với Tần Thiên quan hệ tốt vậy, hắn làm anh trai mà cái gì cũng không biết thế?
Về sau, Quách Thừa Cẩm liền nói thời gian cho Quách Diệc Cẩm, rồi Quách Diệc Cẩm lập tức đồng ý, bảo nàng lát nữa sẽ đi nói với Tần Thiên, rồi ngày mai nàng đưa địa chỉ cho Quách Thừa Cẩm.
Ngươi xem, nói cứ như Tần Thiên cũng đang chờ lệnh vậy, nên Quách Thừa Cẩm bắt đầu nghi ngờ, Quách Diệc Cẩm với Tần Thiên rốt cuộc đã tiến triển đến mức nào rồi.
Hai người này có khi nào đã lén lút làm gì không nhỉ.
"Ngày mai Tần Thiên không đi làm sao?" Quách Thừa Cẩm hỏi.
"Hả? Có đi làm chứ."
"Người ta đi làm, mà ngươi còn có thể hẹn người ta ra ngoài uống cà phê?"
"Sao lại không thể? Cũng chỉ một buổi chiều thôi mà, cũng không làm lỡ chuyện gì của hắn. Hơn nữa ta cũng không phải ngày nào cũng hẹn hắn đi cà phê."
"Ngươi với Tần Thiên quan hệ nhìn không tệ nhỉ." Quách Thừa Cẩm cố ý nói.
"Anh, anh có ý gì thế? Cái gì mà quan hệ không tệ? Chúng ta với anh Tần Thiên, đều là cùng nhau lớn lên, chẳng lẽ quan hệ của anh với hắn không tốt sao?"
"Không có, không có. Chỉ là cảm thấy em có vẻ như có thể sai khiến hắn đến giúp em bất cứ lúc nào."
"Vậy thì sao, làm anh trai, giúp em gái một lần, chẳng lẽ không phải nên thế sao? Chẳng lẽ khi em gặp khó khăn, anh trai không lập tức chạy tới sao?"
"Ta đương nhiên sẽ đến chứ!!"
Quách Thừa Cẩm rất kích động, nếu Quách Diệc Cẩm có chỗ nào cần hắn giúp, cho dù hắn ở xa ngàn dặm, hắn cũng sẽ lập tức chạy như bay đến.
Đừng nói ra uống ly cà phê, kêu hắn đi liều mạng, hắn cũng sẽ không do dự đâu?
"Thế là được rồi còn gì."
"Nhưng ta là anh trai ruột của em, cái đó có giống nhau sao? Ta bảo vệ em là đương nhiên rồi."
"Cám ơn anh nha, em nhớ rồi. Thôi, không nói nhiều chuyện này nữa. Thời gian không còn sớm, em muốn đắp mặt nạ trước, rồi ngủ một giấc thật ngon, thế ngày mai mới có thể xinh đẹp đi dạo phố a."
"Ờ..."
Quách Thừa Cẩm trong lòng thầm nghĩ, cô em này, thật chẳng lẽ là thích cái tên Tần Thiên kia?
Uống có ly cà phê mà cũng để ý như thế?
Nàng chẳng lẽ là mượn cớ muốn giúp hắn và Tiểu Bố Đinh, rồi hẹn Tần Thiên ra ngoài hẹn hò sao?
Thôi, thôi, con gái lớn rồi, hắn cũng không xen vào. Theo nàng thôi. Dù sao Tần Thiên cũng là chàng trai không tệ, Quách Thừa Cẩm cảm thấy, Tần Thiên với em gái mình rất xứng đôi. Nếu bọn họ thật sự đến được với nhau, cũng tốt đấy chứ.
Chắc hai nhà gia trưởng cũng sẽ rất vui vẻ khi thấy kết quả này.
Buổi trưa ngày hôm sau, Quách Thừa Cẩm đặc biệt đến văn phòng Thiên Âm để đón Tiểu Bố Đinh cùng đi ăn trưa. Bọn họ cũng có một khoảng thời gian rồi không cùng nhau ăn cơm.
Quách Thừa Cẩm nghĩ ngợi, hình như đây là lần đầu tiên hắn một mình đi ăn cơm với Tiểu Bố Đinh. Hai lần trước, còn có Trần Thu Dĩnh và Hàn Nặc cùng đi.
Cho nên Quách Thừa Cẩm lại cảm thấy hơi căng thẳng.
Lúc ra khỏi nhà, hắn cũng cố ý ăn mặc đẹp một phen. Rõ ràng tối hôm qua hắn còn đang chê cười Quách Diệc Cẩm vì Tần Thiên mà đắp mặt nạ, rồi các kiểu trang điểm.
Không ngờ hôm nay hắn cũng như vậy, quần áo chọn nửa ngày, kiểu tóc cũng nghĩ cả nửa ngày, chỉ sợ lúc ra khỏi nhà không đẹp trai.
Rõ ràng trước kia hắn đều rất tự tin mà, giờ lại tự làm mình quá căng thẳng.
Quách Thừa Cẩm lần đầu tiên sửa soạn, mà mất gần hai tiếng, thời gian này cũng làm hắn ngây người, hắn trước kia chỉ cần năm phút là có thể đi ra ngoài rồi.
(hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận