Năm Ấy Mùa Hè, Hoa Sơn Chi Nở

Năm Ấy Mùa Hè, Hoa Sơn Chi Nở - Chương 2168: Quyết định dù sao cũng so lựa chọn khó 19 (length: 3704)

"Được rồi, Tiểu Nặc ngươi nói đi, ngươi cái vấn đề này rốt cuộc là giúp ai hỏi?"
"Không nói cho ngươi."
"Ngươi không nói cho ta ta cũng biết, đây chính là bí mật ngươi cùng Kiều Tử Mạc nói đúng không. Hửm?"
"Ừ! Ngươi đoán đúng rồi, vậy ngươi muốn đoán tiếp không? Đoán xem bí mật ta với Kiều Tử Mạc là cái gì nào?"
Đã Lâm Việt ca ca cũng bắt đầu đoán, vậy thì để hắn đoán cho đã đi?
Hàn Nặc cũng thấy hứng thú.
"Đoán à? Nếu để ta đoán thì hai người này, một người liên quan đến ngươi, một người liên quan đến Kiều Tử Mạc, vậy họ là Kiều Diệc và Tiểu Nghiên đúng không?"
Hàn Nặc: "!!!".
Không ngờ Lâm Việt dễ dàng đoán ra vậy! Làm Hàn Nặc hết hồn. Vậy hắn đoán ra sớm vậy, sao còn cứ đuổi theo nàng hỏi hoài. Hừ!
"Ngươi..." Hàn Nặc định nói ngươi giỏi quá đi, nhưng Lâm Việt đã ngắt lời.
"Sao, ta đoán đúng không? Ta giỏi quá phải không?" Lâm Việt đắc ý nói.
Thật ra Lâm Việt đã sớm đoán được kha khá, chỉ là vì chưa được xác nhận nên không dám tùy tiện nói bừa thôi. Dù sao Tiểu Nặc cùng Kiều Tử Mạc bàn chuyện, lại còn chuyện tình cảm, thì chỉ có hai người đó thôi chứ đâu. Hơn nữa chuyện Chu Tiểu Nghiên trước kia làm ở Kiều thị, rồi mấy chuyện với Kiều Diệc, Lâm Việt cũng biết cả, nên đoán cũng không khó.
Chỉ là có những chuyện cụ thể thì hắn không rõ lắm. Nhưng sau khi Hàn Nặc dùng một cách khác hỏi hắn mấy vấn đề kia thì Lâm Việt đã hiểu gần hết.
Ý tứ quá rõ rồi, chính là Kiều Diệc và Chu Tiểu Nghiên đều thích nhau, nhưng rõ ràng cha mẹ Kiều Diệc không thích Chu Tiểu Nghiên, cái này Lâm Việt cũng đã biết. Cộng thêm chuyện năm đó, chắc chắn cha mẹ Chu Tiểu Nghiên cũng không chấp nhận Kiều Diệc, quá dễ đoán.
"Ừ ừ ừ, ngươi giỏi nhất! Cái gì cũng để ngươi đoán ra rồi, còn cần ta nói gì nữa?"
Vừa đúng lúc vòng đu quay dừng lại, cửa vừa mở Hàn Nặc đã đứng lên định đi.
Lâm Việt vội đuổi theo, tay còn ôm một đống đồ chơi nhỏ lúc nãy cùng Hàn Nặc đi dạo mua.
"Ngươi chờ ta chút, Tiểu Nặc."
Hàn Nặc bật cười, rồi cũng dừng lại. Nàng vốn dĩ đâu có giận gì, nãy chỉ là làm bộ thôi.
"Lâm Việt ca ca, chúng ta qua kia ăn gà rán."
"Hả? Lại muốn ăn nữa à, lúc nãy ăn bao nhiêu đồ rồi, giờ còn muốn ăn gà rán, không giảm cân hả?"
Từ khi Hàn Nặc sinh Lâm Tiếu Tiếu, người có mập lên một chút, nhưng chuyện đó đã lâu lắm rồi, giờ nàng vẫn rất gầy. Nhưng từ đó nàng cứ treo cái miệng giảm cân. Nào là người lớn tuổi, thay cũ đổi mới chậm, nên phải kiểm soát ăn uống, chăm luyện tập, không là dễ béo lắm!
"Giảm cân hả, đương nhiên là phải giảm rồi. Nhưng lâu lâu buông thả một chút cũng được mà, hắc hắc."
"Thôi được rồi, thật ra ta thấy bây giờ em không cần giảm cân đâu. Em gầy quá, nên ăn nhiều chút, có thịt một chút thì mới đáng yêu chứ."
"Ta không muốn đâu! Hừ!"
Nói là vậy nhưng ăn thì vẫn ăn thôi. Giống như Hàn Nặc nói đó, lâu lâu buông thả một chút mà, cơ hội hiếm có.
(Hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận