Năm Ấy Mùa Hè, Hoa Sơn Chi Nở

Năm Ấy Mùa Hè, Hoa Sơn Chi Nở - Chương 1396: Bí mật 10 (length: 3816)

Chương 1396: Bí mật 10
Chu Tiểu Nghiên trở về, sau khi lấy được hết tài liệu, lại vội vàng đến chỗ Kiều Diệc.
Không ngờ nàng mới ra ngoài một lát, Kiều Tử Mạc lại nhân lúc này về đến văn phòng Kiều Diệc.
Chu Tiểu Nghiên thoáng chốc cảm thấy có chút xấu hổ.
"Cái kia... Kiều tổng, tài liệu của tập đoàn Nhật Huy mà ngài cần, tôi đã chuẩn bị xong rồi." Chu Tiểu Nghiên rất cung kính đưa túi tài liệu tới.
"Không có bản điện tử sao?"
"Có, có ạ."
"Vậy cô không gửi email cho ta, chạy đến làm gì!?"
Chu Tiểu Nghiên: "?"
Không phải...
Không phải hắn bắt đầu sai bảo cô đến sao, sau đó nói muốn tài liệu, cô liền trở về lấy cho hắn, bây giờ lại nói chỉ cần file điện tử, không cần người đến?
Cái này... Cái này sao lại thành lỗi của cô?
Không cần cô tự mình đến, chỉ cần bản điện tử là đủ rồi, vậy tại sao không nói sớm chứ? Chẳng phải cố ý gây khó dễ cho cô sao?
Hay là nói...
Chu Tiểu Nghiên đột nhiên nhìn thấy Kiều Tử Mạc đứng bên cạnh, có vẻ như đang xem kịch vui. Lẽ nào Kiều Diệc vì Kiều Tử Mạc trở về, cho nên mới không muốn cô đến?
Ừm... Nếu quả thật là như vậy, vậy có phải hay không là do mắt nhìn của cô kém, nên mới chọc Kiều Diệc tức giận?
Thôi vậy.
Mặc kệ là thế nào, dù sao Kiều Diệc hiện tại không muốn cô ở lại chỗ này, vậy cô còn không nhanh lui sao?
"Vâng. Tôi xin phép ra ngoài." Chu Tiểu Nghiên nói, sau đó đặt túi tài liệu lên bàn làm việc của Kiều Diệc, liền nhanh chóng lùi ra sau.
"Này, chờ một chút!" Kiều Tử Mạc đột nhiên gọi Chu Tiểu Nghiên lại.
Chu Tiểu Nghiên cùng Kiều Diệc đồng loạt nhìn về phía Kiều Tử Mạc.
"Cái... cái gì vậy?"
Kiều Tử Mạc không trả lời Chu Tiểu Nghiên, mà quay sang nhìn Kiều Diệc.
"Anh, đây là Tiểu Nặc muội muội đúng không? Sao nàng lại ở đây?"
Chu Tiểu Nghiên: "?"
Cô có chút giật mình nhìn Kiều Tử Mạc, hắn hiện tại đang làm gì vậy? Chẳng phải hắn đã sớm biết cô là ai sao, hơn nữa cũng biết bây giờ cô đang làm việc ở Kiều thị, vậy mà vì cái gì còn muốn hỏi Kiều Diệc như vậy?
Nhưng với thân phận là một nhân viên quèn trong một công ty lớn, khi hai vị đại boss nói chuyện, đương nhiên không có phần của cô. Cho nên Chu Tiểu Nghiên đành im lặng xem Kiều Diệc sẽ có phản ứng gì.
"À, ngươi nói nàng hả. Nàng là Chu Tiểu Nghiên, đúng là Tiểu Nghiên muội muội. Sao thế, Tiểu Nặc không nhắc qua nàng với ngươi à? Ngươi không biết nàng đã sớm đi làm ở Kiều thị rồi à?"
Câu trả lời của Kiều Diệc... lập tức chuyển vấn đề về phía Kiều Tử Mạc.
"Nói thì có nói, nhưng em không biết nàng làm việc bên cạnh anh."
Ngay cả một người chậm hiểu như Chu Tiểu Nghiên còn nghe ra ý khác trong lời nói của Kiều Tử Mạc, Kiều Diệc không thể nào không hiểu được.
Chỉ là Chu Tiểu Nghiên vẫn thấy kỳ quái, rõ ràng những vấn đề này đều do cô đã từng giải thích cho Kiều Tử Mạc rồi, vì sao bây giờ Kiều Tử Mạc còn cố ý lôi ra hỏi lại Kiều Diệc một lần. Hơn nữa vấn đề này mang ý khiêu khích, giống như đang chờ Kiều Diệc nhảy vào vậy.
"Nàng chỉ là tạm thời làm việc ở chỗ ta thôi." Kiều Diệc bình tĩnh trả lời, sau đó quay đầu vẫy tay với Chu Tiểu Nghiên, "Cô về làm việc đi."
"Vâng, Kiều tổng." Chu Tiểu Nghiên cũng sớm muốn chạy trốn, mặc dù cô rất hiếu kỳ Kiều Tử Mạc muốn làm gì và nói cái gì, nhưng cô càng rõ ràng, cô đứng ở chỗ này, sẽ chỉ là một sự tồn tại khó xử.
Rõ ràng người khác đang bàn về chuyện của cô, nhưng cô lại không có tư cách lên tiếng.
(hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận