Năm Ấy Mùa Hè, Hoa Sơn Chi Nở

Năm Ấy Mùa Hè, Hoa Sơn Chi Nở - Chương 687: Không sai, ta chính là nhằm vào ngươi (length: 3686)

Kiều Tử Mạc đột nhiên cười, đứng lên vỗ vai Tạ Nguyên: "Được rồi, không có gì đâu. Ngươi đừng để ý ta, Giáng Sinh sắp đến rồi, ngươi mau đi thổ lộ với Tiểu Bố Đinh nhà ngươi đi, nếu không không biết chừng nào nàng bị người khác cuỗm mất đấy."
Nhắc đến Tiểu Bố Đinh, mặt Tạ Nguyên trong nháy mắt đỏ lên, hiếm thấy lộ ra vẻ ngượng ngùng.
"Nhưng mà ta không biết rốt cuộc nàng thích Duyên Lai, hay là thích ta?"
"Vậy chẳng phải giống nhau sao?"
"Đương nhiên không giống! Một người là hai chiều, một người là thế giới thực được không?"
"Nghe không hiểu." Kiều Tử Mạc rời Tạ Nguyên, "Ta muốn đi ngủ, chuyện của ngươi tự mình suy nghĩ đi."
"Ngươi là heo à, bây giờ mới mấy giờ mà ngươi đã muốn ngủ rồi?"
"Ừm, vừa mới ác đấu với một con tiện nhân, tiêu hao nhiều thể lực quá, nên cần hồi phục." Nói xong, Kiều Tử Mạc đã leo lên giường.
Tạ Nguyên: "..."
Hắn vừa nãy có tốn chút sức lực gì đâu? Không phải chính hắn ba câu hai lời không khách khí liền làm cho Lý Tâm Nghi tức giận bỏ đi sao? Nói nghe cứ như là người khác ức hiếp hắn ấy.
"Ê, đến giờ ăn cơm thì gọi ta nhé." Kiều Tử Mạc cuối cùng ném cho Tạ Nguyên một câu, rồi nhắm mắt ngủ thật.
Tạ Nguyên nhún vai, may mà, hắn còn nhớ đến việc ăn cơm, xem ra vẫn bình thường.
Tạ Nguyên ngồi lại vào chỗ, ảnh chân dung Tiểu Bố Đinh trong trò chơi cứ nhấp nháy liên tục.
Tạ Nguyên vội ấn vào xem.
Tiểu Bố Đinh: "Ê, ngươi đánh đi chứ!"
Tiểu Bố Đinh: "Tạ Nguyên, Tạ Nguyên, Tạ Nguyên..."
Tiếp sau đó là một loạt biểu tượng vô cùng tức giận.
Tiểu Bố Đinh: "Ngươi làm cái gì vậy, ta bị boss đánh chết rồi, kết quả ngươi đứng bên cạnh chẳng nhúc nhích gì."
Tiểu Bố Đinh: "..."
Tạ Nguyên mới nhớ, vừa rồi hắn đúng là đang cùng Tô Tiểu Bộ đánh một con tiểu boss, kết quả Lý Tâm Nghi đến gõ cửa, sau đó hắn liền đi mở cửa, rồi hắn quên mất luôn trò chơi...
Chà, nếu như bị Tiểu Bố Đinh biết hắn đã quên nhiệm vụ của bọn họ, chắc là ba ngày sẽ không thèm để ý tới hắn đi!
Tạ Nguyên vội vàng xin lỗi.
Duyên Lai: "Xin lỗi, xin lỗi, xin lỗi, ta vừa có chút việc."
Tiểu Bố Đinh: "Hừ, lâu như vậy không thấy hồi âm, ta còn tưởng ngươi chết rồi chứ!"
Duyên Lai: "Ha ha, lão bà đừng giận nha, vừa nãy trong phòng ngủ có người đến, nên ta bị trễ chút."
Tiểu Bố Đinh: "Ai vậy?"
Duyên Lai: "À... Một bạn học thôi."
Tiểu Bố Đinh: "Thôi đi, ta không tin, ngươi cứ ấp úng như vậy, chắc chắn là con gái!"
Duyên Lai: "Đại tỷ à, ngươi đừng có nói bừa, đây là ký túc xá nam, con gái làm sao lên đây được."
Ta dựa vào, Tiểu Bố Đinh nhà hắn sao lại lợi hại vậy, liếc mắt một cái liền đoán được có nữ sinh chạy vào phòng ngủ bọn họ. Bất quá điều này có nghĩa là Tiểu Bố Đinh đang ghen ư?
Tạ Nguyên thế mà lén lút cười.
Duyên Lai: "Để đền bù tổn thất cho ngươi, tối nay ta mời ngươi ăn cơm nhé."
Tạ Nguyên cảm thấy mình quá thông minh, lý do này thật quá tuyệt vời! Lần này hắn có thể đường đường chính chính mời Tiểu Bố Đinh ăn cơm.
Tiểu Bố Đinh: "Ách... Thôi vậy."
Từ sau lần gặp Duyên Lai ngoài đời thực, Tô Tiểu Bộ nảy sinh một cảm giác vi diệu với Tạ Nguyên. Trong game, cô vẫn có thể thoải mái ở bên hắn như trước, nhưng mỗi khi thật sự phải gặp mặt, cô lại có chút sợ.
Cô cũng không biết mình đang mang loại tâm lý gì.
Bạn cần đăng nhập để bình luận