Năm Ấy Mùa Hè, Hoa Sơn Chi Nở

Năm Ấy Mùa Hè, Hoa Sơn Chi Nở - Chương 1649: Thần cũng là người 8 (length: 3809)

"Đại mỹ nam đương nhiên là chỉ Kiều tổng của chúng ta rồi! Ngươi không biết đấy thôi, mấy cô nhóc đó lén lút đều khen ngươi đẹp trai hơn cả con gái nữa đấy!"
"Vậy thì..." Kiều Tử Mạc đắc ý cười.
Hắn luôn rất tự tin về ngoại hình của mình, dù sao nhiều năm như vậy, những người theo đuổi liên tục xuất hiện bên cạnh hắn cũng không thể lừa được hắn.
"Thế tình địch đâu? Khi nào thì ngươi có tình địch?"
"Không phải ta có tình địch, mà là ta sợ các nàng xem ta thành tình địch, sau đó bị vạ lây thôi. Cho nên ta muốn tránh xa ngươi một chút, càng không thể như hôm nay đứng đối diện nói chuyện với ngươi lâu như vậy trời ạ."
"Cho nên ta phải đi đây. Nếu không tiểu ca ca phát hiện ta ra ngoài uống có chút đồ mà đi lâu vậy chưa về, chắc chắn hắn sẽ sốt ruột."
"Ừm..." Kiều Tử Mạc buồn bực gật đầu, "Vậy ý ngươi là trước mặt ta ngươi đang khoe ân ái đó hả Chu Tiểu Nghiên?"
"Hả? Khoe khoe cái gì mà ân ái..."
"Ngươi cứ mở miệng là tiểu ca ca, thân mật vậy, chẳng phải khoe ân ái còn gì? Rõ ràng vừa nãy còn bảo trong công ty công tư phân minh, không thể tùy tiện gọi người khác, giờ ngươi lại thế nào vậy?"
"Ta chỉ là quen miệng gọi thôi." Chu Tiểu Nghiên ngụy biện, "Nhất thời chưa đổi được thôi. Hơn nữa ở nơi công cộng ta sẽ không gọi bừa."
"Ừm..." Gọi quen...
Cho nên vẫn là hai người kia thân mật hơn một chút, đúng không?
Một người há miệng ngậm miệng đều là xưng hô "Tiểu ca ca" rất thân mật, còn người kia thì đến cả tên nàng cũng không muốn nhắc...
Sự khác biệt này chẳng đủ rõ ràng sao?
Vậy hôm nay ở đây còn may là hắn, nếu là ca ca kia thì chẳng phải bị ngược chết.
Kiều Tử Mạc giờ cũng rất muốn hỏi Chu Tiểu Nghiên xem có thật sự định quen với Vu Hàn không, nghe giọng điệu của nàng, rõ ràng Vu Hàn ca là người quan trọng nhất, không thể thiếu của nàng. Vậy có phải rất nhanh họ cũng sẽ ở bên nhau?
Nhưng Chu Tiểu Nghiên đang sốt ruột muốn đi, khiến Kiều Tử Mạc không có cơ hội mở miệng.
Hắn trơ mắt nhìn Chu Tiểu Nghiên rời khỏi tầm mắt, rồi đi làm việc.
Haizzz...
Kiều Tử Mạc thở dài, cũng về lại văn phòng của mình.
Chức vụ hiện tại của Kiều Tử Mạc là người phụ trách Kiều thị phái đến xí nghiệp Lâm thị, nói đơn giản là chủ yếu phụ trách những chuyện hợp tác chung giữa Kiều và Lâm thị, là người ở giữa của hai bên.
Đương nhiên, đây không phải là một chức vị đơn giản. Sau mấy năm nay, khi Kiều thị dần dần chuyển trọng tâm công việc đến thành phố A, thì Lâm thị cũng dần trở thành đối tác lớn nhất của Kiều thị.
Giữa hai bên có rất nhiều vấn đề cần trao đổi. Trước kia Kiều Diệc hầu như mỗi tháng đều đến đây họp, nhưng từ khi Kiều Tử Mạc đến, Kiều Diệc vậy mà chưa đến lần nào!
Ngay cả hôm qua rõ ràng hắn đã đến đây, vậy mà cũng không tiện đường ghé công ty xem một chút.
Theo lý mà nói, Kiều Diệc tuy có việc gấp phải về, nhưng dành ra nửa ngày để đến tìm hiểu tình hình bên Lâm thị này thì cũng không thành vấn đề chứ?
Nhưng hắn cứ không đến, sáng sớm đã vội vã ra sân bay về rồi...
Chẳng lẽ nói Kiều Diệc thật sự yên tâm đến mức giao hết mọi chuyện cho Kiều Tử Mạc xử lý sao? Thế mà lại chẳng hề quan tâm. Kiều Tử Mạc thì mới vừa tốt nghiệp, lại là người mới bước chân vào xã hội, cho dù hắn có tài giỏi đến đâu cũng không thể trong thời gian ngắn mà gánh vác được trọng trách này.
(hết chương)
Bạn cần đăng nhập để bình luận