Năm Ấy Mùa Hè, Hoa Sơn Chi Nở

Năm Ấy Mùa Hè, Hoa Sơn Chi Nở - Chương 3671: Từ bỏ 26 (length: 3788)

"Ta tin tưởng Tần Thiên ca ca." Quách Diệc Cẩm cũng cười nói.
Có lẽ bây giờ, trong mắt người ngoài, nàng chính là một hình tượng hoa si. Bởi vì vừa nãy nàng còn nói, nàng từ nhỏ đã yêu thích Tần Thiên ca ca.
Cho nên người khác đoán sẽ cảm thấy, nàng là kẻ bị Tần Thiên đùa bỡn xoay vòng.
Nhưng không sao, Quách Diệc Cẩm căn bản không để ý chuyện này. Người khác chế giễu nàng cũng được, cảm thấy nàng là hoa si, nàng thật đáng thương cũng không sao. Tất cả đều không quan trọng.
Nàng chỉ muốn bảo vệ Tần Thiên ca ca là tốt rồi.
Huống chi, hôm nay nàng nói đều là thật mà, nàng từ nhỏ đã yêu thích Tần Thiên ca ca. Chỉ là hắn không biết mà thôi.
Cho dù người khác cho rằng nàng chỉ là một chiếc lốp xe dự phòng cũng không quan trọng, nàng thậm chí rất nguyện ý làm chiếc lốp xe dự phòng này. Chỉ là nàng không có dũng khí nói ra ý nghĩ của mình mà thôi.
Buổi họp báo kết thúc, Tần Thiên đưa Quách Diệc Cẩm về nhà.
"Diệc Cẩm, hôm nay sao ngươi lại nói với đám ký giả kia là ngươi từ nhỏ đã thích ta vậy?"
"Không có gì đâu, tiện miệng nói thôi mà." Quách Diệc Cẩm cố ý che giấu.
"Nhưng mà ngươi nói như thật vậy, ta suýt nữa tin rồi đấy."
"Ha ha, thật không? Vậy chứng tỏ kỹ năng diễn của ta không tệ đó. Tần Thiên ca ca, anh nói nếu lúc trước em thi vào học viện điện ảnh thì có khi cũng thi đậu đấy chứ."
Khi đó Tần Thiên ca ca cũng từng mơ mộng làm minh tinh, vậy lúc ấy Quách Diệc Cẩm cũng từng nghĩ, nếu Tần Thiên ca ca thật sự bước chân vào giới giải trí bằng con đường tuyển tú, thì khi học cao tam, nàng cũng phải đi thi năng khiếu, sau đó thi vào học viện điện ảnh gì đó. Cho dù không làm diễn viên, thì nàng cũng muốn vào cái giới này, cùng Tần Thiên ca ca ở bên nhau.
Dù sao Tần Thiên ở đâu, thì nàng cũng muốn ở đó! !
"Đương nhiên rồi, Diệc Cẩm của chúng ta ưu tú như vậy, đương nhiên thi đậu thôi."
"Em ưu tú sao?" Quách Diệc Cẩm cố tình hỏi Tần Thiên, "Vậy mà hình như em chưa từng nghe Tần Thiên ca ca anh khen em lần nào. Ví dụ như khen em xinh đẹp gì đó."
"Anh không có sao? Chẳng phải anh vẫn luôn khen em đáng yêu xinh xắn sao?"
"Như vậy không giống nhau mà. Anh khen kiểu này, cứ như là đang khen con nít vậy."
Nhưng người ta đã lớn rồi mà, chẳng lẽ anh không thể xem người ta là một người phụ nữ để khen sao?
Nửa câu sau, Quách Diệc Cẩm vẫn không nói ra miệng, nhưng đây chính là những lời nàng chôn giấu trong lòng bao nhiêu năm.
Mấy năm nay nàng cũng kết giao với Tần Thiên rất nhiều, trong mắt Tần Thiên, nàng chính là em gái của hắn, không hề có quan hệ khác. Cho nên họ thường xuyên đi ăn cơm, xem phim, đôi khi dạo phố gặp cô gái nào xinh đẹp, Tần Thiên sẽ còn trêu ghẹo nàng, hỏi nàng: "Diệc Cẩm, em thấy cô bé đằng trước kia dáng đẹp không?"
Lúc ấy trong lòng Quách Diệc Cẩm đều chua xót nói, dáng của nàng rõ ràng cũng rất đẹp mà, sao Tần Thiên ca ca chưa từng thấy qua vậy? Hừ.
Còn nữa, đừng có coi nàng là con nít mãi vậy, nàng không muốn làm con nít, cũng không muốn làm em gái gì hết.
Nàng đã có một người anh trai ruột rồi mà, nàng cũng đâu có muốn có thêm anh trai nữa.
"Nhưng mà em trong mắt anh chính là một đứa trẻ không bao giờ lớn mà." Nhưng Tần Thiên vẫn như thường lệ trả lời, tiện thể cưng chiều xoa đầu Quách Diệc Cẩm.
Cứ như đang dỗ trẻ con ấy.
Này, chúng ta đã đính hôn rồi có được không? Sao còn luôn xem nàng như con nít vậy! ! Nàng không muốn làm con nít! !
Quách Diệc Cẩm kháng nghị trong lòng.
(hết chương).
Bạn cần đăng nhập để bình luận