Năm Ấy Mùa Hè, Hoa Sơn Chi Nở

Năm Ấy Mùa Hè, Hoa Sơn Chi Nở - Chương 3520: Kết hôn 27 (length: 3774)

"Chuyện này không giống nhau đâu. Tiểu Bố Đinh nàng cảm thấy ta thích ngươi, cho nên nàng không thể cùng ta ở trong game kết hôn! Hơn nữa nàng còn nói ta do dự, là một người đàn ông không đáng tin cậy! Ngươi nói xem ta có oan uổng không hả ta! !"
"Ngươi vốn dĩ không phải là như vậy sao? Ai bảo ngươi tự mình tạo ra một cái Lâm Mộc chứ. Giờ thì thảm rồi chứ."
"Ta sai rồi, muội muội tốt của ta, ngươi giúp ta thêm một lần nữa thôi."
"Ngươi muốn ta giúp ngươi thế nào?"
"Chính là làm cho Tiểu Bố Đinh nguyện ý gả cho ta đó? Muốn cho nàng cảm thấy ngươi không phải chướng ngại giữa chúng ta."
"Ta vốn không phải là chướng ngại giữa các ngươi mà, chướng ngại thật sự giữa các ngươi là Lâm Mộc, ta đâu phải là Lâm Mộc! Ngươi đi tìm nàng mà nói đi."
"Ôi, ngươi đừng có đùa được không? Ta đi đâu mà tìm Lâm Mộc chứ."
"Vậy không thì ngươi hãy nói thẳng với Tiểu Bố Đinh đi, nói thật ra là trên đời này căn bản không có người tên Lâm Mộc, tất cả mọi chuyện đều là do ngươi dựng lên để lừa gạt nàng! !"
"Thế thì nàng không giết ta sao. Nếu Tiểu Bố Đinh mà biết, ta vẫn luôn dựng chuyện lừa nàng, nàng nhất định sẽ hận ta chết mất. Hơn nữa nàng còn tin ngươi như vậy, đến lúc đó mà phát hiện, thế mà ngươi cũng đang lừa nàng, nàng đoán chừng sẽ không muốn để ý tới ta nữa."
"Nhưng mà ca, vậy ngươi muốn làm thế nào đây? Tiếp tục vừa bịa chuyện vừa đi tiếp sao? Ta nói cho ngươi, bịa chuyện sẽ không có kết quả tốt đâu, ngươi nói một lời nói dối, sau đó lại phải dùng cả trăm lời nói dối để lấp liếm. Cứ như vậy thì một ngày nào đó, ngươi sẽ bị lộ tẩy thôi."
"Bây giờ ta đã dùng rất nhiều lời nói dối để lấp liếm rồi đó chứ. Hơn nữa còn rất mệt! Nhưng mà ngoài việc tiếp tục làm như vậy, ta cũng không biết phải làm thế nào nữa."
"Ca, hay là thế này đi. Ngày nào đó ngươi hẹn Tiểu Bố Đinh đi chơi, sau đó cùng ta tạo một cuộc gặp gỡ tình cờ! Ngươi thấy thế nào?"
"Gặp gỡ tình cờ? Gặp gỡ tình cờ cái gì chứ?"
"Chính là giúp ngươi vạch trần thân phận của ta đó. Dù sao hiện giờ ngươi cũng không thể trực tiếp nói cho Tiểu Bố Đinh biết ta là ai đúng không? Vậy thì cứ để cho Tiểu Bố Đinh tình cờ biết, cách này chắc là nàng sẽ dễ chấp nhận hơn."
"Thế nhưng như vậy chẳng phải là lừa gạt sao?"
"Vậy thì có cách nào khác đâu? Ai bảo ngay từ đầu ngươi đã nói dối chứ. Ai bảo ngay từ đầu ngươi không có tự tin, cứ phải lấy hình của ta đi nói với Tiểu Bố Đinh, ngươi có một thanh mai trúc mã gì đó chứ! Ha ha, bây giờ mặc kệ kết quả ra sao, đều là ngươi tự chuốc lấy đó ! !"
"Được rồi."
"Nhưng mà ca ca, cách của ta bây giờ là cách tốt nhất đấy. Ngày nào ngươi rảnh hẹn được Tiểu Bố Đinh, sau đó ta sẽ hẹn anh Tần Thiên hàng xóm, rồi để anh ấy đi dạo phố cùng ta."
"Hả? Làm gì? Chẳng lẽ ngươi lại muốn bịa thêm một chuyện, nói Tần Thiên là bạn trai của ngươi? Bỏ đi. Nếu lời nói dối này mà không dừng lại, thì đoán chừng đến cuối cùng sẽ rất khó thu dọn."
"Đương nhiên là không phải rồi! Ta sẽ không vô duyên vô cớ tự tìm cho mình một người bạn trai đâu. Không cần lo lắng, ta chỉ là hẹn Tần Thiên đi uống cà phê thôi mà. Đến lúc đó ta sẽ cho ngươi biết địa chỉ, sau đó ngươi dẫn Tiểu Bố Đinh đến rồi cùng chúng ta gặp gỡ tình cờ là được."
"Quách Diệc Cẩm, có phải là ngươi thích Tần Thiên rồi không?"
"Đâu có đâu"
Tốc độ phản bác này của Quách Diệc Cẩm, càng làm cho Quách Thừa Cẩm thêm nghi ngờ. Nếu như không chột dạ thì làm gì phải vội giải thích như vậy chứ.
Là cái logic này, chắc không sai đi. Nhưng mà Quách Thừa Cẩm cũng không tính vạch trần Quách Diệc Cẩm ngay, con gái mà, thầm mến một chàng trai cũng là chuyện bình thường thôi mà?
(hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận