Năm Ấy Mùa Hè, Hoa Sơn Chi Nở

Năm Ấy Mùa Hè, Hoa Sơn Chi Nở - Chương 2650: Có hay không tại cùng nhau 5 (length: 3724)

Tạ Nguyên trong lòng cũng cảm thấy ấm ức, rõ ràng năm đó sự tình, hắn cũng là một trong những người bị hại, mặc dù Tiểu Bố Đinh là thực vô tội, nhưng hắn làm sao lại không vô tội chứ?
Tất cả mọi người cảm thấy những sai lầm này là do hắn gây ra, không ai có thể nghĩ tới kỳ thật hắn cũng chịu đựng những sai lầm này mang đến đau khổ. Đối với Tiểu Bố Đinh mà nói, là hắn phụ bạc nàng, nhưng đối với chính hắn mà nói thì sao, hắn chẳng phải cũng đang chịu đựng chính mình sao?
Hiện giờ hắn chỉ muốn dùng quãng đời còn lại để đền bù Tiểu Bố Đinh mà thôi, nhưng tất cả mọi người cảm thấy hắn như là một ôn dịch, ai cũng muốn tránh hắn.
Vì sao không có ai chịu cho hắn một cơ hội?
Rõ ràng hắn cũng là người bị hy sinh, nhưng đến bây giờ, người thân, bạn bè, người hắn quan tâm, lại không có ai có thể hiểu được hắn.
Haizz...
Tạ Nguyên thở dài, có lẽ nhân sinh chính là không có con đường nào quay lại được. Mặc kệ năm đó ngươi vì lý do gì mà làm sai, nhưng đồ đã mất, cuối cùng chính là đã mất, không trở lại được nữa rồi.
Có lẽ câu nói kia của Tiểu Bố Đinh không sai, hắn chính là ích kỷ, cái gì cũng muốn. Nhưng lại không nghĩ, đã lúc trước hắn chọn buông tay, như vậy hắn nhất định sẽ mất một thứ gì đó mà thôi.
Tạ Nguyên cùng Tô Tiểu Bộ ngồi dưới lầu hơn nửa giờ, kỳ thật mùa này, thời tiết bên ngoài đã rất lạnh. Rất nhiều người đã về nhà ăn Tết, hai người bọn họ ngồi ở đó, cũng không nói chuyện, ngược lại rất kỳ quái.
Về sau Tiểu Bố Đinh dẫn Tạ Nguyên cùng lên lầu ăn một bữa cơm, trước khi đi, Tiểu Bố Đinh nhất định phải để Tạ Nguyên mang hết những đồ vật hắn mang đến về.
Điều này thực sự khiến Tạ Nguyên cảm thấy xấu hổ và khó xử.
Thứ nhất, Tiểu Bố Đinh cự tuyệt quà của hắn, khiến hắn thấy xấu hổ, thứ hai, hắn mang theo bao lớn bao nhỏ đồ đến đây đã rất mệt rồi, nếu lại phải gánh về thì chẳng phải mệt mỏi hơn sao?
Hắn không muốn như vậy.
"Tiểu Bố Đinh, ngươi đây không phải làm khó ta sao? Ngươi cũng biết rồi, hiện tại chỗ nào cũng đông người, ngươi còn bắt ta mang chỗ đồ này đi, ta làm sao mang nổi?"
"Ta không quan tâm, ngươi mang đến thế nào thì mang đi như vậy thôi."
"Ta không muốn."
Hai người này, lại khôi phục thói quen đấu võ mồm như hồi còn đi học, giằng co một hồi, cuối cùng là mẹ của Tiểu Bố Đinh ra giải vây.
"Được rồi, được rồi, Tiểu Bộ, con bắt nó mang theo nhiều đồ như vậy, thật là làm khó nó. Hay là thế này đi, nếu là năm mới, ta sẽ mừng tuổi Tạ Nguyên một bao lì xì."
Ý của mẹ Tiểu Bố Đinh, chắc chắn là muốn dùng tiền lì xì để Tạ Nguyên coi như đã mua số đồ này, dù sao hiện tại Tiểu Bố Đinh và Tạ Nguyên đã không có quan hệ gì, bọn họ lại càng không muốn dây dưa với Tạ Nguyên, như vậy đương nhiên không thể nhận quà của người ta.
Nợ đồ của người khác, sẽ làm con gái họ xấu hổ trước mặt người ta.
Nhưng Tiểu Bố Đinh lại không chịu.
Vì nàng cảm thấy tục lệ lì xì cho chàng trai lần đầu tới nhà, tựa như chỉ dành cho những người có mối quan hệ đặc biệt. Nếu mẹ nàng mừng tuổi Tạ Nguyên, chẳng phải là đang thừa nhận mối quan hệ nào đó của hắn sao?
Không được, không được.
Tiểu Bố Đinh không muốn hiểu lầm như vậy xảy ra.
"Mẹ, mẹ làm gì mà mừng tuổi hắn làm gì. Không cần."
"Sao lại không được, dịp năm mới, người ta mang quà đến, sao chúng ta lại không lì xì chứ."
"Nhưng hắn đã ăn cơm nhà mình rồi mà, con thấy cứ để cho hắn đi như vậy là được."
(Hết chương này).
Bạn cần đăng nhập để bình luận