Năm Ấy Mùa Hè, Hoa Sơn Chi Nở

Năm Ấy Mùa Hè, Hoa Sơn Chi Nở - Chương 3376: Lại đến 11 (length: 3746)

Dù sao thì Quách Diệc Cẩm cũng coi như là diễn rất tốt rồi, lâu như vậy cũng không nói sai lời nào. Đương nhiên, thói quen của người ta rất khó thay đổi mà, cho nên nàng ăn cơm xong, liền theo thói quen muốn về phòng mình nghỉ ngơi một lát, cái này cũng rất khó thay đổi.
Quách Thừa Cẩm cũng sẽ không trách nàng, nhưng phiền phức kế tiếp, hắn vẫn phải tự mình ra mặt giải thích cho rõ ràng.
"Ờ... thì là, nhà ta trên lầu có một phòng đọc sách nhỏ, mỗi lần Lâm Mộc đến nhà ta ăn cơm xong, đều thích lên đó ngồi một lúc, xem sách!"
Đây đương nhiên là Quách Thừa Cẩm nói dối.
Nhà bọn họ đúng là có phòng đọc sách, nhưng Quách Diệc Cẩm sẽ đến đó đọc sách, chuyện đó không hề có.
Dù sao Tiểu Bố Đinh cũng sẽ không thật sự lên lầu kiểm chứng mà, hắn cho dù có nói hươu nói vượn, Tiểu Bố Đinh cũng sẽ không biết!
"À."
Nghe Quách Thừa Cẩm giải thích như vậy, nghi ngờ trong lòng Tiểu Bố Đinh cũng tiêu tan. Huống chi, nàng hoài nghi căn bản không phải là hoài nghi thân phận Lâm Mộc.
Tiểu Bố Đinh dù thông minh đến mấy, cũng không thể nghĩ đến thân phận Lâm Mộc lại là giả. Chuyện này thật sự quá sức tưởng tượng của nàng.
Hơn nữa nàng cũng căn bản không nghĩ rằng, Quách Thừa Cẩm sẽ làm như vậy.
Chỉ là hiện tại Lâm Mộc đi rồi, trên bàn ăn đột nhiên chỉ còn lại hai người bọn họ. Không khí này có phải hơi kỳ lạ không.
Nàng vốn không phải bị Quách Thừa Cẩm gọi tới để làm thuyết khách sao? Nhưng bây giờ nhân vật nữ chính đã đi rồi, nàng vẫn ngồi ở đây, tiếp tục ăn tiệc?
Dù sao Tiểu Bố Đinh có chút đứng ngồi không yên.
Bởi vì nàng cảm thấy dáng vẻ này của mình, sẽ vượt quá phận.
"Không sao, nàng đi rồi chúng ta tiếp tục ăn. Nào, nếm thử chút rượu này đi, đây là của ba ta trân quý rất lâu đấy! Người bình thường đến, đều không được uống đâu!"
Ngược lại, Quách Thừa Cẩm như không có chuyện gì, nữ thần đã đi rồi, hắn cũng không lo lắng. Hắn vất vả làm đồ ăn, nữ thần cũng không ăn bao nhiêu, hắn cũng không để ý.
Tiểu Bố Đinh thật không hiểu rốt cuộc Quách Thừa Cẩm đang nghĩ cái gì.
"Đây là rượu ba cậu trân trọng, cậu cứ vậy lấy ra cho tôi uống, cậu không thấy quá lãng phí sao?"
"Sao lại lãng phí? Ngươi thế nhưng là học tỷ ta tôn trọng nhất, là khách quý của nhà ta. Chút rượu này chẳng là gì!"
"Ha ha, thật sao"
Tiểu Bố Đinh cũng không biết Quách Thừa Cẩm nói vậy là cố tình đùa, hay như thế nào, dù sao nàng nghe cũng phì cười.
"Đương nhiên! Ngươi xem ta và Lâm Mộc đều đối tốt với ngươi mà?"
"Ôi chao, nói, tại sao ngươi lại muốn Lâm Mộc tặng vòng tay này cho ta vậy?" Lúc này Tiểu Bố Đinh rốt cuộc có cơ hội nói chuyện này với Quách Thừa Cẩm.
Nói thật, nàng vẫn thấy không nên nhận quà đắt tiền như vậy. Mặc kệ là Quách Thừa Cẩm tặng hay Lâm Mộc tặng, món quà này đối với nàng quá quý giá.
Nàng không thể nhận.
Lúc này vừa hay Lâm Mộc lên lầu rồi, chắc một lát cũng không xuống, sẽ không có mặt ở đây, cho nên Tiểu Bố Đinh mới có cơ hội cùng Quách Thừa Cẩm nói rõ chuyện này.
Nàng đứng lên, lấy ra từ trong túi xách hộp đựng vòng, đưa đến trước mặt Quách Thừa Cẩm.
"Lễ vật này quá quý giá, ta không thể nhận."
"Nhưng mà ngươi đã nhận rồi còn gì, ai lại nhận quà rồi còn muốn trả lại."
"Đó là vì lúc nãy Lâm Mộc nhất định đưa cho ta, ta không tiện cự tuyệt mới nhận thôi."
(Hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận