Năm Ấy Mùa Hè, Hoa Sơn Chi Nở

Năm Ấy Mùa Hè, Hoa Sơn Chi Nở - Chương 869: Chạy bộ (length: 3836)

Trong phòng ngủ vang lên tiếng cười đùa của Hàn Nặc và Tô Tiểu Bộ.
Buổi chiều thứ hai.
Tạ Nguyên và Lâm Việt cũng cùng đi theo.
Hàn Nặc không biết Tạ Nguyên đã làm thế nào mà nhanh chóng dỗ được Tiểu Bố Đinh, dù sao chắc hẳn Tiểu Bố Đinh cũng không thực sự giận, nên mấy ngày sau, hết giận thì tự nhiên lại hòa hảo với Tạ Nguyên thôi.
Lâm Việt ngay từ đầu không tin, Tiểu Nặc lại chủ động tự nguyện đi chạy đêm, nên hắn mới đi theo xem có thật hay không mà thôi.
Có Lâm Việt và Tạ Nguyên giám sát, tối nay Hàn Nặc và Tô Tiểu Bộ cũng không lười biếng được, phải cùng bọn họ và Trần Thu Dĩnh chạy liền bốn vòng lớn. Đến cuối cùng, ai cũng mệt như chó.
Hàn Nặc chạy xong bước chân cũng không dám nói với Lâm Việt, kéo thân thể mệt mỏi, chỉ muốn nằm xuống đất ngủ một giấc. Lâm Việt vẫn nghĩ nàng là do thiếu rèn luyện nên mới mệt đến vậy. Xem hắn và Tạ Nguyên kìa, cũng chạy nhiều vòng như thế mà có sao đâu?
"Ngươi là con trai, ta có thể so với ngươi sao? Hừ!" Hàn Nặc trực tiếp dựa xuống đất không chịu đứng lên.
Tô Tiểu Bộ và các nàng thấy nàng làm nũng với Lâm Việt, đều đi trước, chỉ còn nàng và Lâm Việt ở lại đó.
"Đất lạnh, đứng lên đi."
"Không đứng dậy!"
"Đất bẩn lắm, mau đứng lên."
"Cứ không đứng dậy."
"Vậy ngươi muốn thế nào mới chịu đứng lên?"
"Ừm... Nếu ngươi cõng ta về thì ta sẽ cân nhắc."
"Vậy được rồi. Ngươi đứng lên ta liền cõng ngươi về."
"Thật?" Hàn Nặc lập tức vui vẻ từ dưới đất nhảy lên, cứ như người vừa rồi đi không nổi đường không phải là nàng vậy.
Lâm Việt: "..."
"Muốn ta cõng về thì cứ nói thẳng ra nha. Còn bày đặt làm nhiều chuyện không đâu."
Hắn thật sự bị Tiểu Nặc làm cho buồn cười, nha đầu này từ nhỏ đến lớn đều như vậy, mỗi lần muốn hắn làm gì, đều cứ quanh co vòng vèo.
Nhưng mà dáng vẻ này cũng thật đáng yêu!
"Ta mới không muốn ngươi cõng về đâu, ta là thật sự đi không nổi nữa rồi nên mới muốn ngươi cõng về." Tiểu Nặc còn đang ngụy biện.
"Vậy được, vậy chúng ta cứ nghỉ ở đây đến khi nào ngươi khôi phục sức, đi được thì về nhé." Lâm Việt cố ý nói.
"Uy! Đừng mà! Lâm Việt đồng học, đều là vì ta mà ngươi mới mệt thành ra thế này, ngươi nhất định phải chịu trách nhiệm với ta!"
"Ngươi muốn ta chịu trách nhiệm thế nào?"
Lâm Việt đột nhiên xích lại gần Hàn Nặc cười đểu, sau đó bất ngờ bế Hàn Nặc lên từ dưới đất.
"Uy! Ngươi làm gì vậy? Mau thả ta xuống!"
"Không phải ngươi muốn ta chịu trách nhiệm sao, ta ôm ngươi về được rồi."
"Không muốn!"
Nhiều người đang nhìn thế kia, Lâm Việt ôm nàng thế này, nàng ngại chết đi được!
"Đừng ồn ào, ồn nữa ta liền quăng ngươi ở đây mặc kệ đó."
Tuy Hàn Nặc biết Lâm Việt nói thế là hù nàng, nhưng mà nàng vẫn rất ngoan ngoãn im miệng.
Thật ra được Lâm Việt ôm như thế này cũng rất tốt. Mặc kệ người khác muốn nói gì thì nói, nàng dù sao cũng là vị hôn thê quang minh chính đại của Lâm Việt mà!
Lâm Việt một đường ôm Hàn Nặc về tận ký túc xá nữ sinh tầng dưới, đương nhiên trên đường đi không tránh khỏi nhận được vô số ánh mắt chú ý.
Nhưng đa phần là ước ao ghen tị.
Đến dưới tầng ký túc xá nữ, Lâm Việt buông Hàn Nặc xuống.
"Tiểu Nặc đồng học, ta phát hiện da mặt của ngươi ngày càng dày đấy, ta ôm ngươi như thế này mà ngươi thế mà không đỏ mặt!"
"Rõ ràng là da mặt của ngươi mới càng dày, là ngươi một hai đòi ôm ta đến đây!" Hàn Nặc cũng không chịu yếu thế, lập tức phản bác.
Bạn cần đăng nhập để bình luận