Năm Ấy Mùa Hè, Hoa Sơn Chi Nở

Năm Ấy Mùa Hè, Hoa Sơn Chi Nở - Chương 3826: Hợp tác khúc 13 (length: 3743)

Bọn họ đều không phải khỉ trong vườn bách thú, không phải những thứ để người tham quan động vật nhìn ngó, dựa vào cái gì có nhiều người như vậy, phải giống như những kẻ tự cho mình là đạo đức giả, cả ngày giám sát bọn họ? Hắn yêu đương cũng được, bạn gái của hắn, hoặc là bạn gái trước của hắn ở cùng ai, thì sao đâu? Những điều này có liên quan gì đến hắn, những điều này lại có liên quan gì đến những người qua đường không liên quan kia?
Thế nhưng vì sao lại có nhiều người như vậy, không chịu bỏ qua cho hắn? Hắn chỉ là một người bình thường, người bình thường thôi, hắn không phải minh tinh ngành giải trí, không phải người phải đem cuộc sống riêng tư của mình ra cho người ta giải trí.
Cho nên Tần Thiên thật sự nghĩ gì liền viết nấy, hoàn toàn đem tâm trạng hai tháng qua của hắn ghi vào lời ca. Không ngờ sau khi viết xong, Giang Thần còn cảm thấy rất hài lòng.
Đương nhiên, cũng có thể là vì Giang Thần và Tần Thiên là anh em, cho nên Tần Thiên viết cái gì hắn đều cảm thấy tốt.
Vẫn là để Quách Thừa Cẩm xem thử, có lẽ còn khách quan hơn chút.
Quách Thừa Cẩm nhìn thoáng qua lời ca, hiện tại bản demo bài hát này còn chưa ra. Cho nên hắn cũng chỉ có thể thưởng thức trước phần lời. Nhưng sau khi xem, Quách Thừa Cẩm cũng cảm thấy rất hài lòng.
"Ừm, ta thấy viết rất hay. Nhưng mà còn chưa biết các ngươi hát lên thì sẽ có cảm giác thế nào. À, đúng rồi, bài hát này là hai người các ngươi cùng hát sao?"
"Không." Tần Thiên lập tức bác bỏ, "Thần một mình hát."
"À, cậu không hát à, Tần Thiên ca? Tôi còn tưởng có thể nghe được cậu hát nữa chứ. Thật đáng tiếc."
"Hắn không muốn hát mà? Với cả đến việc viết nhạc chung với ta, hắn còn không chịu dùng tên thật của mình. Thôi được rồi, chỉ cần Tần Thiên chịu hợp tác với ta, ta đã rất vui rồi."
Sau đó Giang Thần và Tần Thiên lại tiếp tục lên lầu sửa chữa tác phẩm, Quách Thừa Cẩm chỉ có một mình ở dưới ngủ. Kết quả đến ngày thứ hai khi tỉnh dậy, hắn lại phát hiện Giang Thần đã đi rồi.
"Tần Thiên ca, Giang Thần không phải nói là đến trưa mới đi sao?"
"Hắn tối hôm qua nhận được điện thoại của người đại diện, nhất định phải chạy về, cho nên sáng nay 5 giờ đã rời đi."
"Vậy chẳng phải hắn đến ngủ cũng không ngủ được à?"
Làm nghệ sĩ thật là vất vả. Đừng nhìn vẻ bề ngoài thì chỉn chu xinh đẹp, nhưng sự nỗ lực sau lưng lại nhiều hơn người bình thường rất nhiều.
"Ừm, nhưng mà hắn cũng quen rồi. Nói là ra sân bay ngủ tiếp."
"Vậy hắn có mua được vé không?"
"Cái này người đại diện đã đặt sẵn cho hắn rồi."
"Vậy bài hát của các cậu thế nào rồi?"
"Ừm, cũng sắp xong rồi. Chờ Giang Thần tự về, biên xong nhạc, hắn tự sẽ đi thu âm. Sau này ta cũng không cần phải tham gia nữa."
"Tần Thiên ca."
"Hả?"
"Tôi thấy hiện tại anh rất sợ liên quan đến giới giải trí đấy."
"Ta không muốn bị người khác chú ý. Vốn dĩ ta không có bất kỳ quan hệ nào với thế giới đó. Với cả quá nhiều người chú ý đến ngươi, cũng không hẳn là một chuyện tốt. Thôi được rồi, vất vả cho cậu. Cậu cũng mau về nhà nghỉ ngơi đi. Ta đi rửa mặt chút, còn phải đi công ty nữa."
"Ừm. Được."
Giang Thần làm việc quả thật rất nhanh. Một tuần sau, Tần Thiên đã nhận được bản demo trước. Bài hát mới này do Giang Thần tự mình hát, Tần Thiên cuối cùng chỉ để lại tên ở cột soạn lời.
Vốn dĩ hắn còn không muốn để lại tên, muốn để Giang Thần đều viết tên mình là được rồi.
(hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận