Năm Ấy Mùa Hè, Hoa Sơn Chi Nở

Năm Ấy Mùa Hè, Hoa Sơn Chi Nở - Chương 636: Ta vĩnh viễn so ngươi quan trọng (length: 3758)

Kiều Tử Mạc đột nhiên ngẩng lên nhìn Hàn Nặc.
"Hàn Nặc à, thật ra ta cái gì cũng hiểu, ngươi lúc trước nói Lý Tâm Nghi so với ngươi càng thích hợp với Lâm Việt, chẳng lẽ cũng là bởi vì cha nàng có thể giúp cha Lâm Việt sao?"
"Sao ngươi biết?" Hàn Nặc lập tức cảnh giác nhìn Kiều Tử Mạc, những chuyện này Kiều Tử Mạc làm sao biết được?
Nàng nghe trộm được cha nuôi với mẹ nuôi nói chuyện, cũng chưa từng nói với ai, ngay cả anh Lâm Việt cũng chưa kể, Kiều Tử Mạc lại làm sao mà biết?
"Ha ha..." Kiều Tử Mạc cười một tiếng, "Bản thiếu gia là ai chứ, chút chuyện nhỏ này có thể làm khó được ta sao? Hừ...!"
Hàn Nặc: "..."
Hàn Nặc im lặng: "Kiều đại thiếu gia, ta đang rất nghiêm túc hỏi ngươi vấn đề đó, ngươi có thể nghiêm túc một chút không?"
"Ta rất nghiêm túc mà! Chuyện này vốn dĩ là chuyện nhỏ thôi, ngươi không biết bí mật của ta ta còn biết đấy!"
"Hàn Nặc, lần trước ngươi xách theo bánh sinh nhật ấy, thật ra là sinh nhật Lâm Việt, đúng không? Ngày đó vì sao ngươi rõ ràng đã chuẩn bị xong để về ăn sinh nhật với hắn, kết quả lại chạy đến trường học?"
"Có ai nói gì với ngươi không? Có phải Lý Tâm Nghi không?"
Thực ra, chuyện giữa Hàn Nặc và Lâm Việt, Kiều Tử Mạc đã hiểu rõ gần hết rồi. Hắn chỉ còn chút nghi ngờ về vài chi tiết nhỏ.
Kiều Tử Mạc nghĩ, hắn nói nhiều như vậy với Lâm Việt, vốn cho rằng Lâm Việt nhất định sẽ hành động, nhưng kết quả hôm nay Lâm Việt còn dẫn cả nhà Lý Tâm Nghi về nhà! Thật khiến Kiều Tử Mạc thất vọng.
Bây giờ hắn chỉ có thể nói một vài chuyện với Hàn Nặc, để chính nàng tự mình cố gắng.
Hắn có thể làm chỉ có vậy thôi.
Số mệnh hắn thế nào mà suốt ngày phải lo chuyện của người khác!
"Không phải Lý Tâm Nghi, là do chính ta muốn từ bỏ. Cha nuôi với mẹ nuôi đã nuôi ta nhiều năm như vậy, ta không báo đáp được, nên chỉ có thể làm những chuyện này."
Hàn Nặc chưa từng kể, thực ra nàng chính tai nghe được cha nuôi nói hy vọng Lâm Việt và Lý Tâm Nghi ở bên nhau. Nàng không muốn trách cha nuôi, dù sao cũng là nàng đã từ bỏ Lâm Việt trước.
Đây không phải mệnh, có lẽ là đáng đời đi.
"Ngươi có phải ngốc không?" Kiều Tử Mạc gõ ngón tay lên đầu Hàn Nặc, thở dài, "Ngươi cho rằng làm như vậy là báo đáp họ sao? Hàn Nặc, ngươi biết không, ngươi càng rời đi, thì càng hợp ý Lý Tâm Nghi. Anh Lâm Việt nhà ngươi không thích Lý Tâm Nghi, ngươi làm như vậy chỉ khiến hắn phải ở bên Lý Tâm Nghi mà không vui thôi."
"Nhưng đó là do anh Lâm Việt tự mình lựa chọn mà!"
Đến giờ chuyện đã như thế, ngay cả Kiều Tử Mạc còn biết mọi chuyện, vậy chắc Lâm Việt cũng biết rồi.
Nhưng anh ấy không tìm nàng, không hỏi nàng gì, vẫn chọn ở bên Lý Tâm Nghi.
"Đúng là vậy, Lâm Việt hắn cũng ngốc giống như ngươi! Hắn nghĩ làm vậy sẽ giữ được công ty tồi tàn của nhà các ngươi sao? Chẳng lẽ hắn không biết, nếu làm thế thì sau này Lâm thị các ngươi sẽ cả đời bị nhà họ Lý kìm kẹp sao? Chẳng lẽ Lâm Việt định bán cả đời mình à!"
"Ngươi đừng nói bậy, anh Lâm Việt không phải là người như vậy!" Hàn Nặc không muốn nghe ai nói xấu Lâm Việt, nàng hiểu Lâm Việt, biết anh ấy bây giờ thực sự khổ hơn ai hết.
Mà lại có nỗi khổ không dám nói.
"Hừ, ta nói hắn làm sao không được?" Kiều Tử Mạc hơi bực, "Ta đã cất công đến nói cho hắn biết nhà Lý Tâm Nghi là ai, thế mà hắn còn cố chấp như thế, ta thật không biết hắn đang nghĩ gì!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận