Năm Ấy Mùa Hè, Hoa Sơn Chi Nở

Năm Ấy Mùa Hè, Hoa Sơn Chi Nở - Chương 2129: Chân tướng 8 (length: 3843)

Cũng không biết hắn với bộ dạng trạng thái hiện tại còn có thể kiên trì được bao lâu.
Kỳ thật nhiều khi, Vu Hàn đều cảm thấy rất mệt mỏi trong lòng. Bởi vì hắn vốn là một thiếu niên tích cực hướng lên, đồng thời sáng sủa vui vẻ, cũng xưa nay sẽ không tính toán chi li với người khác chút gì. Cuộc sống vẫn luôn vô tư lự, hắn cũng thích giúp đỡ người khác, có bạn bè, có anh em, có công việc yêu thích.
Hắn chưa từng nghĩ tới có một ngày phải đi tính kế người khác.
Kỳ thật nhiều khi, ngươi khi tính kế người khác, nội tâm ngươi dày vò nói không chừng còn khó khăn hơn người ngươi muốn tính kế. Vu Hàn chính là như vậy. Mỗi lần hắn cùng Chu Đình Đình cùng nhau hợp mưu làm chuyện gì đó, buổi tối đều sẽ không ngừng gặp ác mộng. Hắn kỳ thật rất kháng cự cách làm như vậy, nhưng lại không thể không làm.
Hắn cảm thấy mình đã bệnh.
Vẫn luôn theo đuổi những thứ mình không chiếm được nhưng lại không cam tâm không có được, Tiểu Nghiên không thích hắn, nhưng hắn lại không muốn mất đi nàng... Cứ vòng đi vòng lại như vậy, từng ngày hắn cảm thấy mình trở nên càng ngày càng u ám.
Hắn sống cũng không vui, đây không phải là cuộc sống hắn muốn, mỗi ngày hắn đều lo lắng cùng xoắn xuýt mà sống, hắn nghĩ quá nhiều, tính toán cũng quá nhiều, như vậy ngược lại đã mất đi niềm vui vốn có của cuộc sống.
Thế nhưng đây lại như một con đường không thể quay đầu, hắn đã đi quá dài, càng không muốn cứ thế từ bỏ. Hơn nữa hắn nói hắn đã sớm bệnh rồi, cho nên hắn nhất định phải đạt được mục đích của mình.
Hôm đó, Vu Hàn không biết đã đứng ở đó bao lâu, dù sao hắn thấy trời tối, ánh chiều tà cũng đã biến mất, chỉ còn lại mình hắn đứng trong đại sảnh văn phòng lớn như vậy, nhìn ra bên ngoài, rồi quên đi thời gian.
Hắn không muốn nhanh như vậy trở về, không muốn một mình trở về đối diện với căn phòng trống trải, không muốn đối mặt với những chuyện mà hắn không muốn đối mặt. Hắn tuyệt không vui vẻ, cuộc sống của hắn dần dần trở nên không có niềm vui.
Đây là vì cái gì vậy?
—— Bởi vì Lâm Việt ở công ty tăng ca, nên sau khi tan làm, Chu Tiểu Nghiên cùng Hàn Nặc đi riêng.
Trên đường Chu Tiểu Nghiên hiếu kỳ hỏi Hàn Nặc một câu: "Tỷ tỷ, tỷ phu thường xuyên phải tăng ca như vậy, tỷ không cảm thấy chán sao?"
"Không biết nữa. Đàn ông mà, sự nghiệp cũng rất quan trọng. Huống chi, hắn là vì cái nhà này của chúng ta mà cố gắng, hơn nữa mỗi ngày chúng ta đều ở bên nhau, đi làm tan làm, ăn cơm ngủ, lúc nào cũng ở cùng nhau, chẳng lẽ còn muốn ta nhốt hắn 24 giờ sao? Như vậy cũng quá khoa trương! Hơn nữa, ta về nhà trước cũng có chuyện rất quan trọng đó, bởi vì ở nhà còn có Tiếu Tiếu đang chờ ta."
"Tỷ tỷ, tỷ thật là độ lượng. Bất quá tỷ nói rất đúng, mỗi người đều phải có cuộc sống và không gian riêng, sau đó làm những việc thích hợp. Cũng tỷ như tỷ phu và tỷ đó, tỷ phu bận công việc, tỷ bận việc nhà, coi như phân công hợp tác."
"Cái gì mà hắn bận công việc, ta cũng đang làm việc được không? Có đôi khi ta còn cảm thấy mình bỏ ra quá nhiều thời gian cho anh Lâm Việt, dành cho Tiếu Tiếu quá ít thời gian. Con bé còn nhỏ như vậy, ta sinh con bé chưa đầy một năm đã đi làm lại, con bé vẫn luôn sống cùng mẹ ta, thường xuyên chúng ta về trễ, nó lại một mình đứng ở cửa chờ chúng ta, thật đáng thương. Lúc đó ta nghĩ, mình chỉ muốn bồi anh Lâm Việt nhiều hơn, muốn cả ngày ở bên cạnh anh ấy, nên mới làm trợ lý của anh ấy, như vậy thì chúng ta có thể lúc nào cũng ở bên nhau. Nếu là bây giờ, đoán chừng ta sẽ không lựa chọn như vậy nữa."
(hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận