Năm Ấy Mùa Hè, Hoa Sơn Chi Nở

Năm Ấy Mùa Hè, Hoa Sơn Chi Nở - Chương 2197: Chuyển hướng 20 (length: 3801)

Cho nên hiện tại Vu Hàn là đi trước một bước đưa ra ý nghĩ này, chỉ cần nàng, người làm tỷ tỷ này đồng ý, vậy Tiểu Nghiên có phải sẽ chuyển ra ngoài hay không?
Thật ra kết quả này Hàn Nặc ngược lại rất mừng, nàng rất ủng hộ Chu Tiểu Nghiên chuyển ra ngoài ở, nhưng trước đó nàng cũng lo rằng Tiểu Nghiên không biết mở lời với Vu Hàn thế nào. Bây giờ nếu Vu Hàn chủ động nói ra, cũng đỡ cho các nàng phải kiếm cớ. Chỉ là nếu vậy, gánh nặng trong lòng Tiểu Nghiên chắc chắn sẽ càng lớn.
Hàn Nặc hiểu rõ, Tiểu Nghiên con người quá mềm lòng, hoặc là nói nàng xem Vu Hàn quá quan trọng, dù sao đó là người nàng xem như người thân để đối đãi, bây giờ Vu Hàn chủ động đề nghị cho nàng chuyển ra ngoài, thật ra so với tự mình nàng nói ra còn khó chịu hơn.
Ôi, đứa nhỏ này...
Lẽ nào trưa nay nàng xoắn xuýt vì chuyện này? Có phải nàng cảm thấy nàng lại phụ Vu Hàn nữa không?
"Vậy bây giờ ngươi định thế nào?" Hàn Nặc hỏi.
"Ta muốn hỏi ý kiến của tỷ tỷ trước đã."
"Ý kiến của ta rất đơn giản. Đây là cơ hội tốt, ngươi nên chuyển ra ngoài. Tình trạng hiện giờ giữa ngươi và Vu Hàn không thích hợp sống chung nữa, thay vì mỗi ngày hai người chui rúc dưới một mái nhà, gượng gạo với nhau, chi bằng cho nhau chút không gian, biết đâu sẽ tốt hơn. Ta đồng ý với quyết định này của Vu Hàn. Hơn nữa ngươi có thể yên tâm, vấn đề Vu Hàn lo lắng, hắn không cần phải lo, ngươi cứ chuyển đến nhà ta ở tạm một thời gian đã. Hai tỷ muội ta cũng xa nhau nhiều năm, thật ra ta vẫn luôn muốn được sống chung với ngươi một thời gian, ngươi thấy sao?"
"Ta đến nhà ngươi ở? Nhưng như vậy có được không?"
Chu Tiểu Nghiên cân nhắc đến gia đình của Hàn Nặc, dù nàng là em gái Hàn Nặc, nhưng chị đã kết hôn rồi, chỗ ở cũng đâu chỉ có mình chị, nàng chuyển vào có khi nào không tiện không?
"Có gì mà không tiện? Nhà chúng ta lớn vậy, bình thường cũng vắng tanh, thêm một người lại càng vui, ngươi không cần phải suy nghĩ nhiều vậy đâu, nếu ngươi thấy áy náy thì ở lại tạm cũng được. Đợi sau này ngươi độc lập, hoặc tìm được chỗ nào thích hợp hơn thì dọn ra sau cũng không muộn mà."
"Nhưng mà..." Chu Tiểu Nghiên vẫn còn do dự.
"Đừng có nhưng nhị gì nữa. Chẳng phải Vu Hàn lo là khi ngươi chuyển ra sẽ không ai chăm sóc hay sao? Nếu ngươi đến nhà ta ở, chẳng phải là hết nỗi lo này, như vậy Vu Hàn cũng yên tâm, ta cũng an tâm, chẳng phải vui cả làng sao? Ngươi còn xoắn xuýt cái gì nữa! Thôi được, quyết định vậy đi. Ngươi cứ đến nhà ta ở trước đã, nếu về sau ngươi không quen, ta sẽ tìm chỗ khác cho ngươi, có được không? Với cả bây giờ cái ngươi cần giải quyết nhất là vấn đề giữa ngươi với Vu Hàn đấy. Cứ chuyển đến rồi tính, những cái khác để sau hãy nghĩ."
"Nhưng mà ta..." Chu Tiểu Nghiên vẫn còn lưỡng lự, "Nhưng mà ta đang nghĩ, có phải ta nên dọn đi thật không? Liệu có quá đột ngột không?"
"Có gì mà đột ngột? Chẳng phải ngươi đã thương lượng với Vu Hàn rồi sao? Đã đưa ra vấn đề thì phải mau chóng giải quyết thôi. Có những chuyện càng kéo dài chỉ càng thêm rắc rối, ngươi hiểu không?"
Chu Tiểu Nghiên lắc đầu.
"Không hiểu cũng không sao, cứ nghe ta nói là được. Ngươi và Vu Hàn tách nhau một thời gian, để cả hai cùng bình tĩnh lại, như vậy có lợi cho mối quan hệ giữa hai người hơn đấy."
(hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận