Năm Ấy Mùa Hè, Hoa Sơn Chi Nở

Năm Ấy Mùa Hè, Hoa Sơn Chi Nở - Chương 1628: Chấp nhận 15 (length: 3785)

"Đúng vậy." Hàn Nặc nói, "Mấy đứa nhỏ bọn hắn, một khi nổi điên lên là quên hết hình tượng, lại thêm Dĩnh Dĩnh lại hay bày trò, cho nên cuối cùng đều uống hơi nhiều."
"Còn có Tiểu Nghiên nha đầu kia cũng uống không ít, ta vừa mới qua đó cũng không thấy nàng, không biết một mình chạy đi đâu rồi!" Hàn Nặc có chút lo lắng tiếp tục nói.
Nàng thật ra đã qua hỏi rồi, Trần Thu Dĩnh và Vương Tiểu Long ăn xong cơm thì đã rời đi, nơi đó chỉ còn lại Vu Hàn.
Mà Vu Hàn thì chính mình cũng uống không ít rượu, có chút mơ màng ngồi ở đó. Khi Hàn Nặc hỏi đến, hắn mới nhớ ra Chu Tiểu Nghiên đã đi ra ngoài rất lâu, nhưng hắn cũng chỉ nhớ rõ Tiểu Nghiên nói là muốn đi toilet thôi.
Kiều Diệc bị Hàn Nặc hỏi như vậy, càng thêm khẩn trương. Hắn đang suy nghĩ, hắn nên nói cho Hàn Nặc hay không?
Nếu hắn nói cho Hàn Nặc Chu Tiểu Nghiên kỳ thật ở ngay trong toilet phía sau, vậy Hàn Nặc có thể sẽ thắc mắc sao hắn biết được?
Nếu như hắn không nói... À không đúng, tính theo thời gian Chu Tiểu Nghiên chắc là sắp ra rồi, vậy Hàn Nặc ở đây khẳng định sẽ thấy nàng, cho nên hắn không nói chắc cũng không sao.
"Ừm... Cái đó, Tiểu Mạc ở phòng nào, ta đi lên xem thử hắn."
Kiều Diệc đột nhiên chuyển chủ đề, vội vàng tìm cho mình cái lý do để trốn.
"Lầu trên căn phòng thứ hai." Hàn Nặc trả lời.
Sau đó Kiều Diệc vội vã rời đi.
Đợi đến khi Kiều Diệc vừa đi, Hàn Nặc cũng định rời đi thì đột nhiên nghe thấy phía sau có tiếng vang lên: "Tỷ tỷ?"
Là giọng của Chu Tiểu Nghiên.
"Tiểu Nghiên!" Hàn Nặc có chút mừng rỡ, "Thì ra ngươi ở đây à!"
Sau đó Hàn Nặc đột nhiên ngẩng đầu nhìn thoáng bóng lưng Kiều Diệc đang rời đi, từ chỗ Hàn Nặc nhìn vẫn có thể thấy được thân ảnh của hắn.
Hàn Nặc hơi nhíu mày, trong lòng thoáng có chút nghi hoặc, bất quá nàng cũng không quá bận tâm, nhanh chóng đi về phía Chu Tiểu Nghiên.
Trên lầu, Kiều Diệc dừng bước, khi nghe được tiếng của Chu Tiểu Nghiên, lo lắng trong lòng hắn hoàn toàn biến mất.
Ừ, nàng đã ra ngoài ổn thỏa, giờ lại có Hàn Nặc chăm sóc, vậy hắn không cần phải tiếp tục ở lại nữa.
Sau đó Kiều Diệc nhanh chân đi tiếp, đi tìm Kiều Tử Mạc.
"Ta vừa đi toilet." Chu Tiểu Nghiên cũng có chút choáng váng, vừa rồi đi toilet nàng bất cẩn nôn mửa, nhưng nôn xong nàng lại tỉnh táo hơn không ít.
Nhớ đến Kiều Diệc, nàng lại thấy kỳ lạ. Chẳng lẽ đó không phải là mơ sao?
Nhưng mà đến khi nàng đi ra thì lại không thấy bóng dáng của Kiều Diệc, chỉ thấy chị Hàn Nặc.
Cho nên Chu Tiểu Nghiên tự giễu cười, có lẽ là do vừa rồi nàng quá mơ hồ nên mới sinh ra ảo giác thôi.
Dù sao những ấn tượng liên quan đến Kiều Diệc vừa mới xuất hiện trong đầu nàng chắc chắn là giả, vì Kiều Diệc sao có thể là cái dáng vẻ kia chứ!
"Ngươi đó..." Hàn Nặc nghe Chu Tiểu Nghiên nói chỉ là đi toilet, cũng khớp với lời Vu Hàn, nên nàng cũng yên tâm.
Có lẽ là Kiều Diệc vừa mới chỉ đi ngang qua đây thôi, nên chắc hẳn hắn cũng không biết Tiểu Nghiên ở bên trong.
Ừ, là nàng suy nghĩ nhiều rồi. Vừa nãy nàng còn tưởng Kiều Diệc và Tiểu Nghiên cùng nhau xuất hiện ở đây.
"Nhưng sao ngươi đi toilet mà lại chạy xa như vậy?"
Hả... Chu Tiểu Nghiên cũng sửng sốt một chút, đúng nhỉ, sao cô lại chạy đến chỗ xa như vậy để đi vệ sinh?
Tựa như là Kiều Diệc đã dẫn nàng đến vậy. (Hết chương)
Bạn cần đăng nhập để bình luận