Năm Ấy Mùa Hè, Hoa Sơn Chi Nở

Năm Ấy Mùa Hè, Hoa Sơn Chi Nở - Chương 1912: Hợp tác 11 (length: 3682)

"Được rồi, được rồi, đừng ở đây nịnh nọt. Nói đi, ngươi hôm nay gọi điện thoại cho ta, có phải hay không là vì ca ngươi?"
Xem ra đúng là không thể qua mắt được mẹ hắn rồi. Nhưng cũng không quan trọng, mục đích hôm nay của hắn vốn dĩ là muốn giúp ca ca giải thích, mẹ đã đoán ra, chẳng phải càng tốt sao? Cũng đỡ phải hắn tự tìm chủ đề chuyển hướng.
"Đâu có đâu. Ta gọi cho người đương nhiên là vì nhớ người, nhưng mà, ta vẫn rất quan tâm ca ta nha, hai điều này không mâu thuẫn đúng không?"
"Vậy được rồi, vừa hay ta cũng có chuyện muốn hỏi ngươi."
Cuối cùng vẫn là muốn vào đề chính, hy vọng một tràng "bán thảm" vừa rồi có thể có chút tác dụng.
"Hỏi đi." Kiều Tử Mạc trả lời rất dứt khoát, hiện tại hắn muốn tỏ ra là mình rất thờ ơ, nhất định không muốn để mẹ nhìn ra hắn có chút chột dạ, như vậy lời giải thích của hắn mới được mẹ tán đồng hơn.
"Tấm ảnh của ngươi và ca ngươi là chuyện như thế nào?"
Tuy cùng là chất vấn, nhưng thái độ của mẹ Kiều với Kiều Diệc và Kiều Tử Mạc không giống nhau, dù sao chuyện liên quan tới Chu Tiểu Nghiên bản thân không có quan hệ gì với Kiều Tử Mạc, bà chỉ cảm thấy là Kiều Diệc dẫn Kiều Tử Mạc đi, chứ không cho là Kiều Tử Mạc làm hư Kiều Diệc.
Hơn nữa ngay từ đầu mẹ Kiều cũng không chủ động nhắc tên Chu Tiểu Nghiên.
"Ảnh chụp à, ảnh chụp gì cơ?" Kiều Tử Mạc cố ý giả ngơ, hắn không ngốc đến mức thể hiện là đã biết chuyện ảnh chụp. Nếu không thì mục đích hôm nay quá lộ liễu.
"Đừng có giả bộ, ảnh hôm qua tự ngươi đăng lên vòng bạn bè đấy, tự ngươi không nhớ sao?"
"À...? Mẹ, người nói cái đó à... Nhưng mà con xóa rồi mà, người làm sao thấy được?"
Nhân cơ hội này, Kiều Tử Mạc cũng muốn biết rõ, rốt cuộc là ai làm chuyện tốt, đem ảnh hắn đã xóa đưa đến chỗ bố mẹ.
"Ngươi mặc kệ ta thấy được thế nào, ngươi đã đăng lên thì tự nhiên sẽ có người thấy thôi? Sao, lẽ nào ngươi không muốn chúng ta thấy sao?"
"Đâu có..."
"Vậy tại sao ngươi phải xóa đi?"
"Cái này... Ay da, mẹ ơi, người trẻ tuổi đăng lên vòng bạn bè rồi xóa chẳng phải là chuyện rất bình thường sao, có gì to tát đâu? Nhưng rốt cuộc người thấy hai cái ảnh đó ở đâu vậy?"
"Chuyện này quan trọng sao?"
"Không quan trọng lắm, con chỉ tò mò thôi."
"Ngươi đừng quản ta thấy ở đâu, tóm lại là ta thấy rồi. Chi bằng con giải thích cho ta, vì sao các con lại chụp hai tấm hình đó. Còn có cô gái bên cạnh con là ai, vì sao con biết cô ta, vì sao cô ta lại cùng con và ca con đi chung?"
"Mẹ, một lúc người hỏi nhiều câu quá rồi đấy, rốt cuộc con phải trả lời câu nào trước?"
"Đừng ngắt lời. Con cứ từng câu từng câu trả lời là được."
"Dạ. Vậy được rồi. Vậy người muốn nghe cái nào trước?"
"Tùy."
"Tùy à. Vậy để con nghĩ kỹ xem sao." Kiều Tử Mạc nói xong liền im lặng hai giây, như thể hắn đang thực sự suy nghĩ vậy, "Thật ra chỉ là một tấm ảnh thôi mà, sao người giống như đang thẩm vấn phạm nhân thế! Cái ảnh đó có gì kỳ lạ đâu, chẳng phải là lúc chúng con ra ngoài ăn cơm, con vui nên tiện tay chụp thôi sao?"
Kiều Tử Mạc vô tình nhận hết trách nhiệm về mình.
(hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận