Năm Ấy Mùa Hè, Hoa Sơn Chi Nở

Năm Ấy Mùa Hè, Hoa Sơn Chi Nở - Chương 980: Phiên ngoại: Ngươi còn tốt sao (length: 3813)

Sau đó, Trương Thành cũng ngơ ngác đứng ở cửa ra vào như vậy.
Tô Tiểu Bộ tựa hồ một hồi lâu sau mới phát hiện Trương Thành đứng trước mặt, nàng luống cuống cầm khăn tay trên bàn, lau lung tung hai lần lên mặt.
"Ngươi... Ngươi đến khi nào vậy? Ngươi có biết phép tắc không vậy, phòng người khác là có thể tùy tiện vào sao?"
"Ta... Ta chỉ định mượn một cái kéo thôi."
Trương Thành cũng đang nghĩ, vừa nãy hắn quay người đi luôn không phải tốt hơn sao? Sao lại phải đứng đây, chờ đến khi Tô Tiểu Bộ phản ứng rồi mắng hắn chứ!
Hắn đây là tự mình chuốc lấy phiền phức đúng không?
Tô Tiểu Bộ cũng không tiếp tục nổi giận với Trương Thành, dù sao là do chính cô quên đóng cửa, hơn nữa lý do của Trương Thành nghe cũng không có vấn đề gì, mặc dù cô rất xấu hổ khi để Trương Thành thấy dáng vẻ luống cuống của mình, nhưng dù sao cũng không phải lỗi của Trương Thành.
Tô Tiểu Bộ vội vàng lục trong ngăn kéo ra một cái kéo nhỏ ném cho Trương Thành: "Cho ngươi! Ngươi có thể đi rồi!"
Trương Thành cúi đầu nhìn thoáng qua Tô Tiểu Bộ, cuối cùng vẫn nhịn không được thăm dò hỏi: "Ngươi... Vừa rồi có chuyện gì sao?"
Thực ra ít nhiều gì hắn cũng đoán được phần nào. Mấy năm nay tuy hắn và Tô Tiểu Bộ không thân thiết, nhưng cùng ở chung một trường, Trương Thành sao có thể không biết chuyện giữa Tô Tiểu Bộ và Tạ Nguyên.
Mà bây giờ, hình như đã rất lâu rồi hắn không thấy bóng dáng Tạ Nguyên.
"Ngươi quản nhiều quá, Trương đặc trợ!"
Tô Tiểu Bộ nói xong, liền đẩy Trương Thành ra ngoài, sau đó đóng sầm cửa lại!
Trương Thành: "..."
Được rồi, đúng là hắn quản nhiều quá.
Bọn họ ở công ty chẳng qua là quan hệ cấp trên cấp dưới, ở đây cũng chỉ là quan hệ thuê chung, ngoài ra thì chẳng là gì.
Trương Thành bất đắc dĩ lắc đầu, rời khỏi cửa phòng Tô Tiểu Bộ, quay người về phòng mình, tiếp tục dọn dẹp đồ đạc.
Tô Tiểu Bộ một mình ở trong phòng chờ rất lâu, cô không biết mình đang làm gì, lại đang nghĩ gì. Dù sao có vẻ như không muốn làm gì, cứ thế ngơ ngác nằm trên giường.
Thời gian trôi qua không biết bao lâu, Tô Tiểu Bộ cũng không để ý nhiều như vậy. Cô thỉnh thoảng tâm trạng không tốt liền như vậy, một khi nằm là có thể nằm cả ngày, không nhìn điện thoại, cũng không làm gì khác, thỉnh thoảng sẽ nhắm mắt ngủ một lát.
Mãi cho đến khi cửa lại có tiếng gõ vang lên.
Tô Tiểu Bộ không nhịn được ngồi dậy từ trên giường, sau đó mở mạnh cửa, ngữ khí cực kỳ không thân thiện quát Trương Thành: "Rốt cuộc ngươi muốn gì, lại muốn mượn cái gì sao?"
"Ta... Ta nấu cơm xong rồi, ra ăn cơm đi."
Tô Tiểu Bộ nhất thời ngây người.
Hình như cô lại trách nhầm Trương Thành, trong lòng rất băn khoăn.
Nhưng theo tính bướng bỉnh của Tô Tiểu Bộ, cô làm sao có thể nhận sai với Trương Thành chứ.
"Không ăn!"
"Ngươi ăn một chút đi, ta ăn cơm một mình rất buồn."
Thật ra Tô Tiểu Bộ vẫn rất muốn đi ăn cơm, dù sao tay nghề Trương Thành không tệ mà, hơn nữa cô cũng thật sự rất đói.
Nhưng cô không thể hạ cái mặt xuống được, vừa nãy hung dữ với người ta như thế, giờ lại đi ăn nhờ cơm người ta, thật không biết xấu hổ mà?
"Ngươi buồn có liên quan gì đến ta?"
"Nhưng ta một mình ăn không hết, lãng phí thức ăn là đáng xấu hổ."
Thấy thái độ của Trương Thành, cứ như chỉ cần Tô Tiểu Bộ đi ăn cơm cùng hắn chính là giúp hắn đại ân, Tô Tiểu Bộ đành "cố mà làm" đồng ý.
"Vậy được rồi, ta vì không muốn lãng phí đồ ăn nên mới giúp ngươi ăn nha. Cũng không phải ta muốn ăn đâu!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận