Năm Ấy Mùa Hè, Hoa Sơn Chi Nở

Năm Ấy Mùa Hè, Hoa Sơn Chi Nở - Chương 2574: Xếp hàng 9 (length: 3735)

Tạ Nguyên cố ý hạ thấp tư thái, như là hắn đang cầu xin Tiểu Bố Đinh ăn vậy, Tiểu Bố Đinh cũng rốt cuộc tìm được bậc thang để xuống, miễn cưỡng trả lời: "Thôi thì đã ngươi đều cầu ta, ta cũng nể mặt ngươi một chút vậy."
Sau đó Tiểu Bố Đinh rốt cuộc cầm lấy một cái móng heo bắt đầu ăn.
Mấy năm không được ăn móng heo nướng, vẫn là hương vị ngon tuyệt trong trí nhớ, thậm chí còn có vẻ ngon hơn nữa.
Tiểu Bố Đinh thừa nhận, nàng quả thực rất nhớ nhung hương vị này.
"Ăn ngon không?"
Tạ Nguyên nhìn Tiểu Bố Đinh đang nghiêm túc ăn móng heo nướng, trong lòng tự nhiên là vui vẻ. Hắn hiện tại chỉ là đang nỗ lực tìm cơ hội, có thể tiếp cận Tiểu Bố Đinh. Có thể cùng nàng ăn cơm, có thể mua đồ ăn ngon cho nàng, đều rất tốt, chỉ cần nàng bằng lòng cho hắn tới gần nàng, chính là hạnh phúc lớn nhất.
Thực ra Tạ Nguyên hiện tại cũng không dám mơ mộng quá xa, Tiểu Bố Đinh có thể hoàn toàn tha thứ cho hắn. Sự tình trên đời, tự nhiên có được ắt có mất, nếu Tiểu Bố Đinh dễ dàng tha thứ cho hắn như vậy, Tạ Nguyên ngược lại sẽ thấy không bình thường.
Hiện tại hắn vẫn còn có thể thấy Tiểu Bố Đinh, cùng Tiểu Bố Đinh mặt đối mặt ngồi cùng nhau ăn gì đó, thật sự đã là một loại may mắn. Nghĩ đến 3 năm trước, lúc hắn vừa bị ép kết hôn với Ngô Giai Yên, hắn chưa từng nghĩ rằng mình còn có ngày hôm nay. Hắn nghĩ rằng cả đời mình cứ vậy trôi qua, sẽ không còn tương lai, cũng chưa từng nghĩ đến, chính mình còn có cơ hội gặp lại Tiểu Bố Đinh.
Giờ đây tuy rằng hắn đã ly hôn, đã được tự do, nhưng Tạ Nguyên cũng tự hiểu, mối quan hệ giữa hắn và Tiểu Bố Đinh từ lâu đã không thể trở lại như trước.
Vật đổi sao dời.
Cho dù bọn họ có thể gặp lại, cũng sẽ không còn như xưa, cũng không còn là tâm trạng trước kia. Tạ Nguyên tự biết, hắn ngày hôm nay căn bản không xứng cầu xin Tiểu Bố Đinh tha thứ, mặc dù trong lòng vẫn còn rất yêu thích Tiểu Bố Đinh, muốn được ở bên nàng, nhưng hắn lại hiểu rõ, hắn không có tư cách làm như vậy.
3 năm trước, khi muốn chia tay với Tiểu Bố Đinh, hắn đã từng nói với Tiểu Bố Đinh rằng "Nàng không xứng với hắn."
3 năm sau, thực tế lại là, hắn không xứng với Tiểu Bố Đinh.
Thật sự là không xứng.
"Cũng được." Tiểu Bố Đinh hơi ngước mặt lên, vừa ăn móng giò heo vừa hỏi Tạ Nguyên, "Hôm nay sao ngươi lại đến đây?"
"Muốn tới thì tới thôi."
Tạ Nguyên lại trả lời vô liêm sỉ như vậy, lại còn thản nhiên nữa chứ.
Nhưng Tiểu Bố Đinh nhất thời không phản bác được.
"Thực ra ta chỉ muốn mang một ít đồ ăn ngon cho ngươi thôi. Hôm qua đột nhiên nhớ đến quán móng heo nướng sau trường học, sau đó ta nhớ lại những ngày trước đây cùng ngươi xếp hàng đi mua, nghĩ ngươi về đây lâu như vậy rồi, cũng chưa từng đi mua lần nào, chắc cũng rất nhớ hương vị đó, cho nên hôm nay ta đi mua liền. Mua được móng heo nướng, ta tự nhiên liền nghĩ ngay đến ngươi, cho nên liền mang đến cho ngươi ăn. Ta thật không có ý gì khác, chỉ là muốn mang chút đồ ăn đến cho ngươi thôi."
"Được rồi, ta biết rồi. Đã mang đồ đến rồi thì ngươi mau đi đi, ta còn phải làm việc, đừng ở đây làm phiền ta. Hơn nữa, một lát nữa Dĩnh Dĩnh cũng về rồi, nếu như bị nàng thấy ngươi ở đây, xem chừng ngươi đừng hòng sống sót mà ra ngoài."
"Ừm."
Tiểu Bố Đinh nói đúng, nếu Trần Thu Dĩnh và Hàn Nặc trông thấy Tạ Nguyên ở đây, còn mang đồ đến tìm Tiểu Bố Đinh, chỉ sợ hắn thật sự không có cách nào sống mà đi ra được.
(Hết chương).
Bạn cần đăng nhập để bình luận