Năm Ấy Mùa Hè, Hoa Sơn Chi Nở

Năm Ấy Mùa Hè, Hoa Sơn Chi Nở - Chương 1765: Mượn ngươi người sử dụng 12 (length: 3844)

"Ừ." Chu Tiểu Nghiên nhỏ giọng đáp.
"Ngươi "Ừ" là có ý gì? Ta đang hỏi ngươi trưa nay chúng ta ăn gì!" Rõ ràng là Kiều Diệc vẫn không hài lòng.
"Vậy Kiều tổng ngài muốn ăn gì?" Chu Tiểu Nghiên lập tức ngoan ngoãn hỏi.
"Tùy tiện."
Chu Tiểu Nghiên: "..."
Nói chẳng khác nào không nói.
Nhưng đối phương là tổng giám đốc Kiều thị, Chu Tiểu Nghiên tự nhiên không dám coi thường. Dù Kiều Diệc chỉ nói một câu "Tùy tiện", nàng cũng phải từ sự tùy tiện này đoán ra sở thích của Kiều Diệc.
Kiều Diệc thích ăn gì? Thực ra Chu Tiểu Nghiên không rõ lắm. Nàng quen biết Kiều Diệc nhiều năm, nhưng số lần ăn cơm cùng hắn đếm trên đầu ngón tay, hơn nữa phần lớn là khi có nhiều người, nàng không có tâm để ý sở thích của Kiều Diệc.
Hai lần duy nhất họ ăn cơm riêng, một lần ở khu phố ngoài trường đại học của Chu Tiểu Nghiên, Kiều Diệc gọi một bát mì giống cô, khi đó Chu Tiểu Nghiên quá khẩn trương nên không để ý Kiều Diệc có thích ăn không.
Lần thứ hai là trước khi nàng đến thành phố A, Kiều Diệc đột nhiên đến nhà nàng, sau đó nàng nấu cơm cho hắn. Lúc đó Kiều Diệc không kén chọn, nàng làm gì hắn ăn đó, còn ăn có vẻ rất ngon.
Nhưng với hiểu biết của Chu Tiểu Nghiên về Kiều Diệc lúc còn ở Kiều thị...
Dĩ nhiên, sự hiểu biết này là từ người khác mà có. Mọi người nói Kiều Diệc là người đặc biệt kén chọn, bất kể là ăn uống hay dùng đồ đều muốn loại tốt nhất. Hơn nữa tiêu chuẩn chọn người của hắn cũng vậy, người không đủ ưu tú sẽ không được ở lại làm việc bên cạnh hắn.
Tất cả dường như khác với những gì Chu Tiểu Nghiên thấy. Ít nhất, khi ở cùng Kiều Diệc, cô không thấy hắn quá khó tính.
Vậy... rốt cuộc mặt nào mới là con người thật của Kiều Diệc?
Hay là cứ tùy tiện đặt một bàn tiệc ở khách sạn, dù sao chọn nhiều món thì thế nào cũng có món Kiều Diệc thích?
Hơn nữa đối phương là tổng giám đốc Kiều thị, cô dù có làm hơi quá một chút cũng không sao.
"Vậy Kiều tổng, ta sẽ gọi điện cho nhà hàng tốt nhất gần đây, rồi mua đồ ăn cho ngài."
"Không cần. Ta muốn ăn ở đây. Ngươi nghĩ xem quanh đây có gì đơn giản, tiện ăn, những món ngươi hay ăn là được. Rồi mua một ít về là xong."
"Hả."
Sao hôm nay Kiều tổng lại đi theo con đường của người nghèo thế? Hay là hắn thấy cô nghèo quá, sợ cô mời cơm không nổi?
Xin đấy, những việc chiêu đãi khách hàng lớn như này, chắc chắn cô sẽ nhờ Kiều Tử Mạc thanh toán mà!
"Cái này..." Chu Tiểu Nghiên hơi khó xử nói, "Kiều tổng, ta bình thường cũng không có gì đặc biệt thích ăn cả."
"Thật sao? Vậy ngươi lớn lên bao nhiêu năm nay như thế nào vậy?"
Lớn lên thế nào á? Dĩ nhiên là ăn cơm mẹ nấu lớn lên. Với lại, dù cô cũng thỉnh thoảng mua quà vặt ăn ở ngoài như những bạn gái khác, nhưng không thể cho Kiều Diệc ăn mấy thứ đó được.
Ngay cả nhóc em trai còn biết, đồ ăn vặt ở ngoài đường dù ngon nhưng chưa chắc đã vệ sinh, không cho cô ăn nhiều. Cô sao có thể cho Kiều Diệc ăn những thứ đó được?
Nếu thật sự mua mấy thứ đó cho Kiều Diệc ăn, với thân thể dễ ốm của hắn, nhất định sẽ có vấn đề.
Đến lúc đó, cô chỉ sợ chết chắc!
(hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận