Năm Ấy Mùa Hè, Hoa Sơn Chi Nở

Năm Ấy Mùa Hè, Hoa Sơn Chi Nở - Chương 431: Tỏ tình (length: 3903)

Gần đến trưa, Lâm Việt lại nhận được điện thoại của Lý Tâm Nghi.
Lâm Việt có chút nhíu mày, nhưng vẫn là bắt máy.
Giọng nói trong trẻo, ngọt ngào của Lý Tâm Nghi lập tức từ đầu dây bên kia truyền đến: "Lâm Việt, buổi trưa có rảnh không?"
"Có chuyện gì sao?" Lâm Việt thản nhiên đáp lời.
Lý Tâm Nghi có vẻ như hoàn toàn không để ý đến vẻ lạnh nhạt của Lâm Việt, tiếp tục vui vẻ nói: "Đương nhiên có chuyện rồi, ta muốn để ngươi mời ta ăn cơm."
"Xin lỗi, giữa trưa ta không rảnh." Lâm Việt quả quyết từ chối.
"Sao có thể? Ta vừa mới đã hỏi qua Lâm thúc thúc rồi mà, chú ấy nói cả ngày hôm nay ngươi đều rảnh. Hơn nữa chính chú ấy bảo ta gọi cho ngươi để ngươi mời ta ăn cơm."
Lâm Việt hơi sững sờ.
Là cha hắn bảo Lý Tâm Nghi gọi điện cho hắn sao?
Ông làm vậy là vì cái gì?
Chẳng lẽ lại là vì chuyện làm ăn? Lâm Việt trong khoảng thời gian này cũng đã hiểu phần nào, tình hình công ty Lâm gia gần đây không được tốt lắm, nên cha anh đặc biệt chú trọng hợp tác với Lý gia.
Hơn nữa cha anh cũng không chỉ một lần nói với anh, bảo anh không được đắc tội Lý Tâm Nghi, coi như là vì Lâm gia, ít nhất bề ngoài cũng phải làm bạn bè với người ta.
Cho nên Lâm Việt do dự một hồi rồi đành miễn cưỡng đáp: "Ngươi đang ở đâu?"
"Ngoài cửa nhà ngươi."
Lâm Việt: "..."
Xem ra hôm nay anh không đồng ý cũng không được, dù anh thực sự không tình nguyện.
"Ngươi chờ một chút."
Lâm Việt về phòng tùy tiện thay bộ quần áo, bình thường ở nhà anh cũng chỉ mặc đồ thường ngày. Nói đi nói lại, Lý Tâm Nghi cũng coi là khách quý của nhà bọn họ, đối với người ngoài, Lâm Việt luôn rất lịch sự, nên không thể tùy tiện mặc đồ ở nhà ra ngoài được.
Hôm nay Lý Tâm Nghi cũng không trực tiếp lái xe đến mà có tài xế riêng. Cô ngồi trong xe, thấy Lâm Việt ra liền bảo tài xế mở cửa sau xe, Lâm Việt bất đắc dĩ phải ngồi cùng cô ở ghế sau.
"Ngươi muốn ăn gì?" Đã mục đích của Lý Tâm Nghi là muốn anh mời cô ăn cơm, vậy thì anh cứ thế mà làm thôi.
"Ta nghe nói ở Tây Nhai mới mở một nhà hàng Tây, đồ ăn Pháp ở đó làm rất ngon, trên vòng bạn bè rất nhiều người giới thiệu. Chúng ta đến đó đi."
"Được." Lâm Việt thoải mái đồng ý.
Nếu chỉ đơn thuần là ăn cơm, Lâm Việt cũng không có ý kiến gì. Cứ như Lý Tâm Nghi đã chọn địa điểm xong, sau đó anh chỉ cần đi cùng ăn một bữa cơm, thanh toán tiền là xong việc, quá tốt.
Chỉ hy vọng bữa cơm này có thể nhanh chóng kết thúc, anh thật sự không biết phải làm sao khi ở riêng với Lý Tâm Nghi.
Lâm Việt một đường im lặng cùng Lý Tâm Nghi đi ăn cơm, Lý Tâm Nghi cũng rất biết điều, không quá quấy rầy Lâm Việt.
Mục đích hôm nay của cô vốn dĩ không phải chỉ là bữa cơm này thôi, chuyện cô cần làm tiếp theo mới là mục đích chính. Nếu Lâm Việt hiện tại không muốn nói chuyện với cô, cô tự nhiên cũng sẽ không tự mình tiến đến làm người ta khó chịu.
Cô là một cô gái thông minh. Biết khi nào nên làm gì trước mặt các chàng trai, nếu người khác không muốn để ý đến bạn, vậy bạn cứ ngoan ngoãn làm một cô gái xinh đẹp và yên tĩnh, còn hơn cái loại bà tám luyên thuyên thì người ta càng thích.
Sau khi ăn xong, Lâm Việt trả tiền, bước ra khỏi nhà hàng, thở phào nhẹ nhõm, nghĩ rằng nhiệm vụ hôm nay cuối cùng cũng xong thì Lý Tâm Nghi lại bảo tài xế lái xe đến một nơi khác.
"Ngươi còn muốn đi đâu?" Lâm Việt hỏi.
"Đi một nơi ngươi muốn đi, nhưng lại không dám đi." Lý Tâm Nghi cười thần bí đáp.
Bạn cần đăng nhập để bình luận