Năm Ấy Mùa Hè, Hoa Sơn Chi Nở

Năm Ấy Mùa Hè, Hoa Sơn Chi Nở - Chương 34: Ngươi dựa vào cái gì thích ta? 7 (length: 3975)

Hàn Nặc cùng Lâm Việt cùng đến tiệm bánh bao mà Tô Tiểu Bộ nói, đúng vào giờ ăn sáng nên trong tiệm rất đông người. Bọn họ đứng ở cửa một hồi, mới thấy một chỗ trống.
Hàn Nặc vội kéo Lâm Việt qua ngồi xuống.
Lâm Việt sơ sài nhìn qua cách bài trí trong tiệm bánh bao, rất đơn giản. Trên bàn ăn còn vương bát đũa của khách trước để lại.
Lâm Việt hơi nhíu mày.
Lớn từng này chưa bao giờ hắn đến chỗ như này ăn cơm, mà Hàn Nặc hiển nhiên cũng chưa từng đến.
Lâm Việt không khỏi tự hỏi, Tiểu Nặc sau khi mất trí nhớ thật sự thay đổi nhiều, chỗ như này nàng trước kia chắc chắn không thể vào. Chẳng trách ngay cả mẫu thân đều nói Tiểu Nặc trở nên ôn nhu hiểu chuyện hơn rất nhiều.
Thế nhưng Lâm Việt vẫn thích cái Hàn Nặc ngang ngược, có chút tính tình đại tiểu thư kia hơn, chứ không phải cái Hàn Nặc bây giờ thực nghe lời hắn, còn mở miệng một tiếng "Lâm Việt ca ca" gọi hắn.
Hắn luôn cảm thấy Tiểu Nặc hiện tại có chút xa cách với hắn.
Lão bản bà rất nhanh đã tới, vừa dọn bàn vừa phấn khởi kêu lên.
"Ôi, đây chẳng phải Lâm Việt thiếu gia sao, ngài sao lại đến cửa hàng nhỏ của chúng ta ăn thế?"
Hàn Nặc kinh ngạc.
Thì ra Lâm Việt ca ca nổi tiếng ở trường như vậy! Đến cả bác bán bánh bao cũng biết hắn.
Lâm Việt rất lễ phép cười: "A di, phiền ngài cho chúng cháu hai lồng bánh bao."
Hàn Nặc khẽ đá Lâm Việt một cái: "Lâm Việt ca ca, hai lồng nhiều quá đó! Anh ăn hết được không?"
Mặt Lâm Việt hơi ửng đỏ: "Ta không biết một lồng bánh bao có bao nhiêu cái mà!"
Bà bác thấy bộ dạng bọn họ thì cười càng vui vẻ hơn: "Không sao, các cháu cứ ăn. Để a di giúp các cháu chọn cho được không? Bánh bao một lồng trước là được, mỗi vị một chút. Rồi thêm hai bát cháo thịt nạc. Không phải a di khoác lác nhé, cháo thịt nạc chỗ a di chắc chắn ngon nhất A đại, ngon hơn cái nhà ăn Nguyệt Lạc tháng nào của các cháu! Thêm món dưa muối bí truyền của a di nữa thì tuyệt đối là nhân gian mỹ vị!"
Hàn Nặc nghe mà nước miếng sắp chảy ra, nhanh nhẹn đáp lời: "Vâng ạ, a di. Cứ theo ý của bác ạ!"
Đợi lão bản bà quay người đi lấy bánh bao, Hàn Nặc nhỏ giọng nói với Lâm Việt: "Anh xem tiệm bánh bao người ta phục vụ tốt thế kia kìa, anh nhanh về bảo cái ông giám đốc nhà ăn Nguyệt Lạc các anh đến học tập người ta đi!"
Lâm Việt im lặng.
Chẳng lẽ nhà hàng Nguyệt Lạc của bọn họ phục vụ vẫn không bằng tiệm bánh bao này sao? Không nói nhân viên phục vụ đều đã qua đào tạo chuyên nghiệp, luôn giữ nụ cười trên môi, chỉ riêng về môi trường ăn uống thôi thì Nguyệt Lạc đã tốt hơn chỗ này cả ngàn lần rồi!
Bánh bao rất nhanh đã được mang lên, Hàn Nặc ăn rất vui vẻ.
"Lâm Việt ca ca, bánh bao ngon như thế, sao trước kia anh không cho em ăn?"
"Ta khi nào nói không cho ngươi ăn?"
Cũng đúng. Lâm Việt ca ca chưa từng nói thế, chẳng qua cũng chưa từng dẫn cô đi ăn bao giờ.
"Kỳ thực trước kia ngươi rất thích ăn bánh bao. Ta thường cách một thời gian sẽ dẫn ngươi đi quán bánh bao Tân Cẩu không thèm để ý ở phố Tây một lần. Chỉ là từ khi ngươi mất trí nhớ, đối với A thành vốn đã không quen thuộc, nên ta mới không dẫn ngươi đi."
"Nha." Thì ra là thế. Chẳng trách vừa thấy bánh bao nàng đã thấy ngon, thì ra trước kia cũng thích ăn rồi.
"Vậy sau này chúng ta có thể thường đến đây ăn không?"
"Tất nhiên là có thể. Chỉ cần ngươi thích là có thể tới." Lâm Việt cười nói.
"Anh chắc chứ? Lâm Việt ca ca, anh thế nhưng là đại thiếu gia tập đoàn Lâm thị đấy! Nói không chừng anh vừa ra khỏi tiệm này, tin anh đến đây ăn bánh bao sẽ truyền khắp toàn trường đấy."
Bạn cần đăng nhập để bình luận