Năm Ấy Mùa Hè, Hoa Sơn Chi Nở

Năm Ấy Mùa Hè, Hoa Sơn Chi Nở - Chương 1784: Lưu lại 3 (length: 3783)

"Ta..." Kiều Tử Mạc tùy ý sửa lại quần áo một chút, sau đó cố hết sức để bản thân biểu hiện tự nhiên một chút, ít nhất không muốn để người khác nhận ra hắn vừa mới thực sự là ở bên trong này nghe lén.
"Ta vừa hay muốn chuẩn bị đi vào đây! Ngươi đây là muốn đi đâu vậy?"
"Ta về làm việc."
"Ờ. Ngươi đúng là chuyên nghiệp ghê!" Sau đó Kiều Tử Mạc cũng không nói gì nữa, để Chu Tiểu Nghiên đi, bản thân cũng đi theo đẩy cửa vào văn phòng.
Vừa vào đến Kiều Tử Mạc liền cười như tên trộm, trái lại Kiều Diệc sớm đã quen với bộ dạng này của hắn, nên vẫn bình tĩnh ăn cơm, cũng không để ý tới hắn.
Nhưng mà Kiều Tử Mạc sao có thể dễ dàng bỏ qua cho Kiều Diệc như vậy.
"Ca của ta ơi, ta nói anh cũng quá không có chí tiến thủ đi! Huynh đệ ta vất vả tạo cơ hội cho hai người, thế mà anh chỉ nháy mắt đã để nàng đi mất? Ôi, anh đúng là làm ta đau lòng quá mà."
"Ta còn cách nào khác à, nàng muốn đi chẳng lẽ ta lại có thể không cho nàng đi sao? Còn nữa Tiểu Mạc! Lần sau em muốn làm gì có thể thương lượng với ta trước được không? Em lần nào cũng như vậy, đột ngột chạy mất, ta cũng rất ngại được không?"
"Ta chẳng phải muốn tạo kinh hỉ cho hai người sao?"
"Vậy em thấy có vui mừng không?"
"Đó là vấn đề của trực tiếp của anh rồi. Đến việc ở chung với con gái cũng không biết, anh chẳng lẽ còn trách ta sao? Thật không biết anh làm tổng giám đốc nhiều năm như vậy rốt cuộc làm cái kiểu gì!"
"Giữa hai chuyện này có liên quan sao?"
"Đương nhiên là có chứ. Bởi vì đều cần chỉ số thông minh mà... Hắc hắc."
"Ngươi... ! Được, Kiều Tử Mạc, bây giờ em càng lớn càng làm càn phải không? Giờ lại dám ngay trước mặt ta chế giễu ta chỉ số thông minh thấp? Em có tin ta ngày mai sẽ bắt em cùng ta trở về B thành phố không! Để em mỗi ngày ở nhà, xem em còn dám khoa trương không!"
Kiều Tử Mạc bĩu môi, quả nhiên là tên vô tình lạnh lùng. Chẳng lẽ bản thân hắn muốn luôn ở đây sao, ta luôn ở đây còn không phải vì anh nha, anh trai thân mến!
"Đừng mà, ca. Em rất ngoan, được rồi, em không giỡn với anh nữa. Nhưng mà này ca, nói thật, nếu anh thực sự có ý gì thì tốt nhất nên nhanh chóng biến thành hành động đi. Anh phải biết, trên đời này không có ai hay việc gì sẽ luôn chờ đợi người khác. Nếu anh không tranh thủ, rất có thể nàng sẽ bị người khác cướp mất."
Kiều Tử Mạc nghĩ, hắn đã nói rõ như vậy rồi, Kiều Diệc chắc chắn cũng đã hiểu chứ. Chỉ là Kiều Diệc cái người này dù nghe hiểu cũng sẽ giả bộ như không hiểu. Hắn lần nào cũng vậy, ngoại trừ chuyện làm ăn của hắn, đối đãi với những việc khác mãi mãi đều là bộ dáng không vội vàng. Thật đúng là làm người ta sốt ruột mà.
"Được rồi, được rồi, mau ăn cơm đi. Ta cũng đã sớm nói lần này ta là đi làm việc. Ta nói em có phải suốt ngày đặc biệt rảnh không vậy, sao lại trở nên giống như mấy bà bác ở tổ dân phố thế! Chúng ta trước tiên giải quyết xong công việc đã được không? Mấy việc khác để sau hãy nói!"
Sau này, lại là sau này!
Quả nhiên, trong thế giới của Kiều Diệc, ngoài công việc ra, những chuyện khác đều vĩnh viễn tồn tại ở "Sau này"!
Hơn nữa thế mà còn nói hắn là "Mấy bà bác ở tổ dân phố" ? Với cái đánh giá này cũng thật sự làm Kiều Tử Mạc cảm thấy đau lòng. Hắn có giống mấy bà bác tổ dân phố đâu chứ, chẳng lẽ vì hắn quá dài dòng sao?
Chẳng lẽ bây giờ hắn trở nên lải nhải dài dòng, làm ra nhiều chuyện kỳ quái như vậy, còn không phải đều vì anh, Kiều Diệc sao?
(hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận