Năm Ấy Mùa Hè, Hoa Sơn Chi Nở

Năm Ấy Mùa Hè, Hoa Sơn Chi Nở - Chương 1667: Nếu như 2 (length: 3865)

"Được rồi, tỷ tỷ, ta hiểu rồi. Ta sẽ cẩn thận nghĩ xem ta phải làm như thế nào. Hơn nữa nếu ta đoán không sai, hôm nay tiểu ca ca hẳn không phải là ra ngoài gặp bạn bè đâu, mà là đơn thuần đang tránh ta, đúng không?"
"Ừ?"
Hàn Nặc hơi sửng sốt, đây đâu phải là nàng nói.
Nhưng lời nàng đã nói rõ như vậy, Tiểu Nghiên mà vẫn không đoán ra thì đúng là hơi ngốc.
Thái độ khác thường của Vu Hàn đã quá rõ ràng, Tiểu Nghiên chỉ cần suy nghĩ cẩn thận một chút, chắc chắn có thể đoán ra.
"Ừ, ngươi nghĩ thông suốt là tốt. Đúng rồi, nói một chút về con Tiểu Hôi Hôi nhà ngươi đi, các ngươi thật sự định thả nó về tự nhiên à?"
"Ừ, tạm thời chúng ta nghĩ vậy. Lúc trước nhặt nó về là để cứu mạng nó thôi, hiện giờ nó đã khỏe rồi, cũng lớn từng này rồi, vốn cũng không phải là thú cưng, cho nên ta vẫn hy vọng nó tự mình chọn tương lai của mình. Nên ta với tiểu ca ca mới quyết định đưa nó ra ngoại ô, tìm chỗ vắng người thả. Nếu lúc đó nó vui vẻ chạy đi thì có nghĩa nó muốn ra ngoài sinh sống, chứ không muốn bị nuôi trong lồng. Còn nếu nó không muốn đi thì ta sẽ mang nó về, sau này nó sẽ là một thành viên của gia đình ta mãi mãi."
"Vậy cũng tốt. Động vật cũng có quyền tự chủ lựa chọn, các ngươi cho nó cơ hội chọn lựa là tốt, chỉ là con Tiếu Tiếu nhà ta sẽ buồn mất. Con bé thích Tiểu Hôi Hôi lắm, sau này không được gặp nữa."
Tình cảm Tiếu Tiếu dành cho Tiểu Hôi Hôi còn hơn bất kỳ đồ chơi nào nàng đang có. Từ khi Chu Tiểu Nghiên chuyển đến thành phố A, mang theo Tiểu Hôi Hôi đến, hễ rảnh là Tiếu Tiếu lại nằng nặc đòi Hàn Nặc dẫn đến nhà tiểu dì.
Dĩ nhiên, nàng không phải quá nhớ Chu Tiểu Nghiên, mà chỉ là muốn đi xem con thỏ nhỏ ở nhà Chu Tiểu Nghiên.
Trẻ con mà, với nhiều thứ đều thấy mới lạ và thú vị, đặc biệt là những con vật nhỏ bé đáng yêu mà trước giờ chúng chưa từng thấy.
Lâu dần, tự nhiên sẽ có tình cảm. Giống như Chu Tiểu Nghiên bây giờ, tuy rằng cô đang nghĩ đến chuyện thả Tiểu Hôi Hôi đi, nhưng thật lòng cô rất luyến tiếc.
Đây là lần đầu cô nuôi thú cưng, mỗi ngày sớm tối ở chung, những lúc không có việc gì làm cô còn trò chuyện với con thỏ. Nhìn nó từ bé bằng bàn tay mà lớn đến giờ đã mấy cân, cô phải dùng hai tay mới ôm nổi. Nếu bây giờ phải đưa nó đi, sau này sẽ không bao giờ gặp lại.
Thậm chí Chu Tiểu Nghiên còn nghĩ, dù con thỏ này trời sinh có bản tính hoang dã, tổ tiên bao đời đều sinh trưởng trong rừng, nhưng Tiểu Hôi Hôi thì khác, không biết ra ngoài có sống tốt không, có bị ai bắt nạt không. Ở ngoài mưa gió dãi dầu, nó tuy được tự do nhưng phải tự kiếm sống, liệu nó có quen không?
Trong núi động vật nhiều như vậy, tự nhiên nguy hiểm cũng nhiều, nó có thể gặp phải thú dữ đánh không lại, có thể bị đói khát không?
Những điều này Chu Tiểu Nghiên đều rất lo lắng. Vu Hàn còn cười cô, nói Tiểu Hôi Hôi chỉ là một con vật, động vật có bản năng sinh tồn của chúng, nó đã ra ngoài, tự nhiên sẽ quen với cuộc sống bên ngoài, đó cũng là sự trưởng thành thôi. Vu Hàn còn bảo Chu Tiểu Nghiên đừng lo lắng quá, cứ như Tiểu Hôi Hôi là con của cô vậy.
(Hết chương)
Bạn cần đăng nhập để bình luận