Năm Ấy Mùa Hè, Hoa Sơn Chi Nở

Năm Ấy Mùa Hè, Hoa Sơn Chi Nở - Chương 2757: Cần phải đi 24 (length: 3860)

Hàn Nặc cùng Trần Thu Dĩnh khi biết tin tức này, đều nhao nhao nói, đây đều là số mệnh cả.
Vậy đại khái chính là mệnh rồi, mặc kệ các nàng có phản đối thế nào, có sắp xếp Tiểu Bố Đinh và Tạ Nguyên ở cùng nhau ra sao, thì cuối cùng, Tiểu Bố Đinh vẫn không chạy khỏi số mệnh của nàng.
Giờ thì phải xem nàng nắm bắt những cái này vận mệnh như thế nào. Tình cảm giữa nàng và Tạ Nguyên, rất có thể vì việc Tạ Nguyên nhập viện lần này mà có chuyển biến lớn.
Nhưng nếu đây là quyết định của chính Tiểu Bố Đinh, cũng là lựa chọn của riêng nàng, Hàn Nặc cùng Trần Thu Dĩnh cũng không thể nói gì hơn.
Cứ để nàng đi đi.
Vận mệnh là của bản thân, tình cảm cũng vậy. Yêu hay không yêu, hạnh phúc hay không hạnh phúc, cuối cùng chỉ có người trong cuộc mới rõ ràng. Người ta vẫn nói "Ngoài cuộc tỉnh táo, trong cuộc u mê", nhưng là khi đứng ngoài quan sát, ngươi làm sao biết người trong cuộc thật sự muốn cái gì?
Trong lòng mỗi người đều có bí mật, không ai sẽ đem những suy nghĩ thật nhất, trọn vẹn nhất trong lòng mình nói cho người khác biết. Thậm chí có lẽ ngay cả Tiểu Bố Đinh cũng không biết, hiện tại nàng đang mang tâm tình gì mà chăm sóc Tạ Nguyên.
Sau khi nhập viện, Tạ Nguyên lại có tâm trạng rất tốt. Vốn dĩ, hắn vẫn không hề xem chuyện bệnh của mình ra gì, cần khám thì khám, cần điều trị thì điều trị, cần uống thuốc thì uống, cần ngủ thì ngủ. Quan trọng nhất là, bây giờ lúc nào hắn cũng có thể gặp Tiểu Bố Đinh.
Bệnh này, xem như cũng có giá trị!
Tiểu Bố Đinh nói hắn cả ngày vô tâm vô phế, tự mình bị bệnh cũng không biết để ý, còn hắn thì một chút cũng không lo lắng, ngược lại mỗi lần có kết quả kiểm tra, Tiểu Bố Đinh còn lo hơn cả hắn.
Thậm chí, có lần Tạ Nguyên còn nói với Tiểu Bố Đinh: "Nếu ta cứ luôn ốm như thế này thì tốt."
Tiểu Bố Đinh thật sự cạn lời. Ai lại muốn mình luôn bệnh chứ? Chẳng lẽ hắn thực sự có bệnh sao.
"Phì phì phì, ngươi cho rằng bệnh viện là chỗ tốt gì à? Còn cứ bệnh mãi, ngươi không ghét nơi này, ta đây ghét chết đi được. Ta nói cho ngươi biết Tạ Nguyên, tốt nhất là ngươi mau chóng khỏe lại, nếu không vài ngày nữa ta sẽ không thèm quan tâm ngươi nữa đâu. Đến lúc đó ngươi cứ tự lo mà chăm sóc mình, tùy ngươi ở lại đây bao lâu thì ở!"
"Đừng mà, không có ta thì ngươi mới không muốn ở đây."
"Vậy ngươi ngoan ngoãn nghe lời bác sĩ, nghe lời y tá, mau mau chữa khỏi bệnh cho ta, đừng để ta phải đến cái nơi này mà chịu tội nữa!"
"Ừ."
Một lúc lâu sau, Tạ Nguyên nói thêm: "Nhưng nếu ta không bị bệnh thì có lẽ ngươi cũng không muốn gặp ta đâu."
"Sao lại thế..." Tiểu Bố Đinh cũng hơi sững người.
"Lần trước ngươi còn nói, hy vọng ta vĩnh viễn đừng xuất hiện trước mặt ngươi nữa. Nếu không phải vì ta bị bệnh, chắc ta cũng chẳng có lý do gì mà xuất hiện trước mặt ngươi."
"Tạ Nguyên..."
"Tiểu Bố Đinh, thật ra ta biết, ngươi đã có người yêu mới rồi... Ta làm vậy, chắc ngươi khó xử lắm nhỉ?"
"Ngươi..." Tiểu Bố Đinh ngẩn ra, giật mình nói, "Sao ngươi biết? Ngươi theo dõi ta hả?"
"Theo dõi? Cũng không hẳn. Ta chỉ là mấy lần đến chỗ làm của ngươi, rồi cũng thấy cái cậu kia thôi. Hắn chắc đối với ngươi tốt lắm nhỉ, trông có vẻ rất thích ngươi. Thế còn ngươi, ngươi có thích hắn không?"
"Tạ Nguyên, chuyện của ta không cần đến ngươi quan tâm!"
"Ta biết, ta biết mình không có tư cách quan tâm đến những việc này."
(hết chương này).
Bạn cần đăng nhập để bình luận