Năm Ấy Mùa Hè, Hoa Sơn Chi Nở

Năm Ấy Mùa Hè, Hoa Sơn Chi Nở - Chương 2719: Ngươi tốt 10 (length: 3770)

Kiều Diệc cũng không biết Chu Tiểu Nghiên là thật sự tức giận, hay là giả vờ tức giận. Bất quá hắn biết, muốn Chu Tiểu Nghiên nhất thời chấp nhận việc hắn đã lừa nàng, đoán chừng vẫn có chút khó khăn.
Vậy thì để nàng hảo hảo bình tĩnh một chút đi.
Dù sao chuyện này, chung quy là hắn và Tiểu Mạc sai, Chu Tiểu Nghiên nếu muốn đánh hắn, mắng hắn, trách hắn, hắn cũng có thể hiểu.
Chu Tiểu Nghiên đi không lâu, Kiều Tử Mạc liền lên lầu đến rồi.
"Ca, trời lạnh như vậy, ngươi lại nhàn nhã thoải mái ở đây hóng gió?"
Quả nhiên, người đang yêu, hắn không hiểu nổi. Chẳng lẽ giữa mùa đông này, ở trên sân thượng nói chuyện phiếm, cũng gọi là lãng mạn?
"Ngươi lên đây làm gì?" Kiều Diệc hỏi thẳng.
"Ta vừa mới thấy Chu Tiểu Nghiên vẻ mặt phức tạp chạy xuống, cho nên ta lên xem thế nào. Có phải ngươi chọc giận người ta không? Ta nói ca à, Chu Tiểu Nghiên sắp đi rồi, ngươi không tranh thủ những giây phút cuối cùng này đối xử tốt với người ta hơn một chút, lại nổi điên làm gì trêu cho người ta tức giận?"
"Ta có chỗ nào chọc giận nàng?"
"Không có? Thế nhưng ta thấy rõ ràng là vẻ mặt tức giận mà. Ơ, chẳng lẽ bởi vì ngươi dẫn nàng ra mái nhà xem sao, xem trăng, nàng thấy ngươi không có chút ý tứ nào nên không vui? Nhưng mà ta cảm thấy Chu Tiểu Nghiên chắc không phải người như vậy, nàng hẳn sẽ không để ý những hình thức bề ngoài đó."
"Nàng đương nhiên không phải vì cái đó mà giận, nàng không vui vì ta vừa nói với nàng lời thật."
"Lời thật gì?" Kiều Tử Mạc đột nhiên căng thẳng, "Kiều Diệc, không phải ngươi nói với Chu Tiểu Nghiên là thật ra chúng ta đang lừa nàng đó chứ?"
"Ừ."
Kiều Diệc gật đầu nói.
"Trời ạ, Kiều Diệc, có phải ngươi là heo không vậy? Chu Tiểu Nghiên sắp đi rồi, chúng ta vất vả bấy lâu, nàng cũng không nhận ra chút sơ hở nào, tự dưng ngươi nói với nàng, ngươi đang lừa nàng nha? Như thế này, chẳng phải làm nàng ghét chúng ta sao?"
"Cũng bởi vì nàng sắp đi, nên ta mới không muốn tiếp tục lừa nàng nữa. Chúng ta đã lừa nàng lâu như vậy rồi, khiến nàng lo lắng cho ta, ta đã rất áy náy. Ta không muốn tiếp tục lừa nàng."
"Trời ạ!!"
Kiều Tử Mạc vỗ mạnh lên trán một cái.
Kiều Diệc à Kiều Diệc, sao ngươi ngây thơ đáng yêu thế? Chẳng lẽ ngươi không hiểu cái gì gọi là lời nói dối có thiện ý sao? Đến lúc này rồi, sao ngươi còn muốn nói với Chu Tiểu Nghiên là ngươi đang lừa nàng?
Quả nhiên, mạch não của ca hắn, hắn không hiểu nổi.
Nhưng có lẽ đây mới là tình yêu đích thực, thà để Chu Tiểu Nghiên ghét hắn, hiểu lầm hắn, nhưng hắn vẫn muốn nói thật với nàng.
Emmmm?
"Ngươi làm gì mà vẻ mặt kinh ngạc vậy?" Kiều Diệc ghét bỏ nhìn Kiều Tử Mạc, "Vốn dĩ nói dối đã là không đúng, cho nên chúng ta càng phải kịp thời sửa sai, không nên cứ sai mãi, hiểu chưa?"
"Biết, ca. Ai... Dù sao ngươi nói rồi thì cũng nói rồi, hiện tại ta có nói gì ngươi cũng không thay đổi. Chỉ mong Chu Tiểu Nghiên chỉ tạm thời giận ngươi thôi, đừng sinh ra hiểu lầm gì mới tốt. Nhưng mà ngươi phải cho nàng biết, ngươi làm vậy là vì ngươi thích nàng, muốn nàng ở bên cạnh ngươi, nên mới như vậy, ngươi biết không?"
"Ừ, ta đã nói với nàng rồi, nhưng nàng vẫn bảo muốn yên tĩnh một chút."
"Như vậy cũng tốt. Xem ra nàng chưa hoàn toàn không chấp nhận được chuyện này. Với lại Chu Tiểu Nghiên thật lòng thích ngươi, biết ngươi không bị thương, nàng sẽ càng vui hơn chứ?"
(Hết chương này).
Bạn cần đăng nhập để bình luận