Năm Ấy Mùa Hè, Hoa Sơn Chi Nở

Năm Ấy Mùa Hè, Hoa Sơn Chi Nở - Chương 2517: Gặp lại Tạ Nguyên 10 (length: 3753)

Tiểu Bố Đinh có lẽ thật sự còn có rất nhiều chuyện muốn hỏi Tạ Nguyên, mặc kệ là yêu hay là hận. Nàng muốn mắng Tạ Nguyên một trận cũng được, hoặc là muốn Tạ Nguyên một câu trả lời rõ ràng cũng được, ta đoán nàng đều là muốn gặp lại Tạ Nguyên để hỏi rõ.
Bệnh trong lòng cần thuốc trong lòng để chữa.
Tạ Nguyên chính là bệnh trong lòng của Tiểu Bố Đinh, nàng không thể dứt ra được, không chạy thoát được, mới nuôi dưỡng ra dáng vẻ nàng của ngày hôm nay.
"Dĩnh Dĩnh, ta cảm thấy Tiểu Long nói cũng rất có lý. Tiểu Bố Đinh mấy năm nay khúc mắc quá nặng rồi, có lẽ để nàng gặp lại Tạ Nguyên, đem những chuyện năm đó nói rõ ràng, kỳ thật tốt cho nàng hơn."
"Tiểu Nặc, ngươi thật sự cảm thấy vậy sao? Nhưng lỡ như Tạ Nguyên lại lừa Tiểu Bố Đinh thì sao? Đàn ông đều là lũ dẻo miệng, đặc biệt là loại như Tạ Nguyên, Tiểu Bố Đinh trong lòng còn có hắn, hắn tùy tiện nói vài câu dối trá, Tiểu Bố Đinh không chừng lại theo hắn đi mất."
"Sẽ không đâu, không phải còn có chúng ta sao? Hơn nữa ta cũng đã nhờ Kiều Tử Mạc đi điều tra, xác minh xem lời Tạ Nguyên nói với hắn rốt cuộc là thật hay giả, ngươi cứ yên tâm đi. Hơn nữa nói không chừng, Tiểu Bố Đinh mở được nút thắt này trong lòng, liền sẽ phát hiện, nàng kỳ thật đối với Tạ Nguyên sớm đã không còn bất kỳ cảm giác gì."
"Chỉ mong là như vậy. Ai, Tiểu Nặc à, ngươi nói tình yêu trên thế gian sao mà phức tạp vậy? Có người vì yêu sống chết, thế nhưng cũng có người, lại cảm thấy yêu không quan trọng như vậy, ha ha."
"Đúng vậy đó, cho nên hãy trân trọng người yêu bên cạnh ngươi đi. Đồng chí Tiểu Long của chúng ta, mặc dù cũng giống như ngươi nói, hay dẻo miệng, nhưng những lời dẻo miệng của hắn chỉ nói với mình ngươi thôi đó!"
"Được rồi, Hàn Nặc, ngươi lại trêu ta? Hừ, thiệt thòi ta vừa mới còn đặc biệt pha cà phê cho ngươi đấy."
"Ôi chao, ngươi không phải nói ly cà phê này là em Tiểu Long pha sao? Sao lại thành ngươi đặc biệt pha cho ta?"
"Hắn pha cũng coi như ta pha mà! Hừ."
"Vâng vâng vâng, hai người là một nhà, ta không thể trêu vào, cho nên ta nên tránh đi là hơn. Được rồi Dĩnh Dĩnh, thời gian cũng không còn sớm, đã quyết định như vậy thì ta cũng nên về với Tiểu Nghiên. Vậy cứ thế nhé, chúng ta trước cứ âm thầm theo dõi diễn biến, cũng không cần nói chuyện này cho Tiểu Bố Đinh biết. Hôm nào có thời gian rảnh, ta tìm Tiểu Bố Đinh tâm sự, thăm dò ý nàng. Dù sao tất cả vẫn cứ theo kế hoạch ban đầu, chờ Tiểu Bố Đinh đến đây, chúng ta sẽ tính tiếp cho nàng sau."
"Ừm, OK, cứ như vậy đi. Có ba chị em chúng ta ở đây, lẽ nào lại sợ một tên Tạ Nguyên sao? Cặn bã nam kiểu đó cứ đến một cái ta tiêu diệt một cái, đến hai ta tiêu diệt hai!"
"Tốt, chuyện này giao cho ngươi. Đến lúc đó nếu Tạ Nguyên dám đến dây dưa với Tiểu Bố Đinh của chúng ta, ta sẽ phái ngươi đi đánh hắn. Ối chao, đúng rồi, Dĩnh Dĩnh, ta nhớ hồi đi học, ngươi đánh nhau lợi hại nhất."
"Đâu có a? Tiểu Nặc? Ngươi đừng có vu oan cho người ta nha. Ta lúc nào chả là một thục nữ."
Trần Thu Dĩnh vừa cười vừa nhìn Vương Tiểu Long.
"Thôi đi cô, em Tiểu Long không phải không biết cô hồi trước là thế nào, còn bày đặt."
"Xí, được thôi, ta thừa nhận trước kia ta đúng là một con bé béo chuyên đi đánh nhau, hơn nữa còn háu ăn nữa. Nhưng người ta giờ gầy rồi nha, nên muốn cố gắng tỏ ra thục nữ chút thôi. Đánh nhau loại chuyện này, vẫn cứ để đàn ông làm đi. Đúng không, Vương Tiểu Long!"
"Dạ! Lão bà đại nhân nói đúng, nếu có người dám đến ức hiếp vợ yêu của ta, ta nhất định đánh cho hắn hoa rơi nước chảy, tìm không ra đường về nhà luôn!"
(Hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận