Năm Ấy Mùa Hè, Hoa Sơn Chi Nở

Năm Ấy Mùa Hè, Hoa Sơn Chi Nở - Chương 2701: Tai nạn xe cộ 24 (length: 3838)

Sau đó vào bếp, với hai cái nồi, Chu Tiểu Nghiên cùng Kiều Diệc bắt đầu "so tài" trổ tài nấu nướng.
Chu Tiểu Nghiên giỏi nhất là món cá kho ớt, món cá kho ớt nàng làm thịt cá tươi mềm, cảm giác trơn tuột mà tinh tế, mở nhưng không béo. Đã khử được mùi tanh của cá, lại giữ được độ tươi của cá. Đầy ắp ớt đỏ trông rất đẹp mắt, cay mà không khô, tê dại mà không đắng. Khiến người ta nhìn vào liền cảm thấy đặc biệt muốn ăn.
Hơn nữa Chu Tiểu Nghiên đối với món cá kho ớt tự mình làm vẫn rất có lòng tin, bởi vì người ăn món cá kho ớt của nàng, không một ai nói là không thể ăn.
Nàng ngược lại muốn xem thử, Kiều Diệc làm món cá sốt chua ngọt sẽ như thế nào? Nhìn dáng vẻ tràn đầy tự tin của hắn, chắc hẳn cũng không tệ lắm đúng không?
Hơn nữa Chu Tiểu Nghiên thấy động tác của Kiều Diệc thành thạo, cũng không giống như là lần đầu làm.
Thêm vào đó, có kinh nghiệm vụ chiên trứng buổi sáng, nên Chu Tiểu Nghiên cũng không dám coi thường Kiều Diệc.
Mà Kiều Diệc bên kia cũng không vội vàng, đã tính toán trước. Dù sao hắn ở nhà rảnh rỗi cũng đã rỗi đủ rồi, muốn tìm chút việc để làm.
Hơn nữa Kiều Diệc là người ngạo kiều, hắn một mặt chê bai đồ ăn Chu Tiểu Nghiên làm khó ăn, mặt khác, thật ra trong lòng lại muốn, muốn cho nha đầu này nếm thử tài nấu nướng của hắn.
Hắn học nấu ăn, cũng là từ mười năm trước, khi đi du học, vì để sinh tồn nên mới học. Khi đó, hắn không quen những món ăn của nước ngoài, sau đó những món ăn Trung Quốc ở đó cũng không hợp khẩu vị của hắn, nên dần dà, hắn dứt khoát học tự nấu ăn.
Muốn nói có tay nghề nấu ăn tinh xảo, thì không tính là, bất quá bản thân Kiều Diệc đã là người rất kén ăn, nên khi học làm một món nào đó, sẽ học đến mức tốt nhất, ít nhất phải làm sao cho bản thân hài lòng mới được.
Bất quá Kiều Diệc cũng đã lâu không nấu cơm. Sau khi về nước, hắn cũng không có nhiều thời gian ăn cơm ở nhà, huống chi là tự mình nấu cơm. Hắn căn bản không có sức lực và thời gian như vậy.
Trong bếp hương thơm ngào ngạt, Chu Tiểu Nghiên và Kiều Diệc đều tập trung tinh thần vào món ăn của mình.
"Ngươi làm xong chưa?"
Cá của Kiều Diệc đã được cho vào đĩa, chỉ cần tưới thêm nước sốt cuối cùng, là coi như hoàn thành. Chu Tiểu Nghiên vụng trộm liếc nhìn món ăn của Kiều Diệc, thật là đủ cả sắc, hương, vị, trông đặc biệt ngon, thấy mà nàng cũng sắp nhỏ dãi.
Nhưng nàng cũng không hoảng, vì nàng thấy món của mình làm cũng không tệ.
"Sắp xong rồi."
"Vậy được, vậy chúng ta bỏ ra khỏi nồi, sau đó cùng nhau bưng lên bàn, được không?"
"Không vấn đề."
Hai người này, thật đúng là hợp nhau. Chu Tiểu Nghiên mang tâm lý muốn so đấu hơn một chút, còn Kiều Diệc thì thật ra chỉ muốn đem món ăn ngon nhất tự mình làm, cho Chu Tiểu Nghiên thưởng thức mà thôi.
Hắn không thể nói ra, nên chỉ có thể dùng cách này.
Cuối cùng, hai người đều đã làm xong món ăn. Sau đó cùng nhau bưng lên bàn ăn.
Chu Tiểu Nghiên làm món cá kho ớt, một tô lớn đầy ắp, trông có vẻ rất nhiều. Còn món của Kiều Diệc thì có phần tinh xảo hơn một chút, nhưng cũng rất hấp dẫn.
"Vậy chúng ta sẽ so đấu thế nào đây?"
Chu Tiểu Nghiên hỏi.
"Cùng nhau thưởng thức thôi. Hay là ngươi nếm thử món của ta trước đi." Kiều Diệc chủ động nói.
Sau đó hắn bưng đĩa cá của mình đã làm xong, đặt trước mặt Chu Tiểu Nghiên, đồng thời đưa đũa cho nàng, chờ nàng thưởng thức.
Thật ra Kiều Diệc vẫn đặc biệt mong chờ đánh giá của Chu Tiểu Nghiên, có thể nhìn thấy Chu Tiểu Nghiên ăn món ăn do tự tay hắn làm, hắn cũng rất vui vẻ.
(hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận