Năm Ấy Mùa Hè, Hoa Sơn Chi Nở

Năm Ấy Mùa Hè, Hoa Sơn Chi Nở - Chương 1520: Ngươi muốn làm gì 6 (length: 3707)

Đến cửa khu chung cư, Chu Tiểu Nghiên quay đầu nhìn thoáng qua Kiều Diệc.
"Đại thiếu gia, ngươi muốn tham quan chợ thức ăn hiện tại cũng tham quan xong rồi, có thể đi được chưa?"
Ơ, đây là đang hạ lệnh đuổi khách sao? Vừa nãy hắn còn đang may là Chu Tiểu Nghiên không có đuổi hắn đi mà.
"Ngươi không mời ta lên nhà ngồi chút sao?"
Chu Tiểu Nghiên: "?"
"Ta vì sao phải mời ngươi lên ngồi?" Nàng nhún vai.
Kiều Diệc vội vàng bước tới, thoắt một cái giật lấy một nửa đồ trên tay nàng: "Ngươi xem, ta giúp ngươi mang đồ về nhà, ngươi vì cảm tạ ta, chẳng phải nên mời ta lên uống chén trà sao?"
Chu Tiểu Nghiên: "..."
Hắn có giúp nàng mang đồ về nhà sao? Mặc dù mấy thứ đó hiện tại đúng là ở trên tay hắn.
Thôi được, xem như nể mặt hắn đã từng giúp đỡ nàng, vậy thì mời hắn lên uống chén trà cũng được. Giữa mùa đông này, hắn theo nàng đi chợ một vòng, chắc chắn cũng lạnh lắm, nàng mời hắn lên uống chén trà cảm tạ hắn là phải.
Hơn nữa đây là nhà tiểu ca ca, Kiều Diệc cũng coi như bạn tốt của tiểu ca ca, tiểu ca ca không có ở nhà, nàng coi như là giúp tiểu ca ca chiêu đãi hắn một chút vậy.
"Đi thôi, đi mở cửa."
Kiều Diệc nhưng căn bản không đợi Chu Tiểu Nghiên đáp lời, liền đã tự giác đi tới, đồng thời còn quen thuộc phân phó Chu Tiểu Nghiên.
"Vâng, Đại thiếu gia."
"Hừ."
Trở về nhà họ Liễu, Kiều Diệc cùng Chu Tiểu Nghiên cùng nhau đem đồ vào bếp, ra ngoài rồi, Kiều Diệc liền ngó đông ngó tây.
"Ừm, nhà ngươi vẫn rất đẹp."
Chu Tiểu Nghiên không nhịn được liếc hắn: "Ngươi làm cái gì vậy, ngươi đâu phải lần đầu tới."
"A? Ta trước kia tới rồi sao? Hình như là có đến ha."
Chu Tiểu Nghiên: "..."
Nàng lại lần nữa liếc Kiều Diệc, sau đó đi đun nước, chuẩn bị pha trà cho Kiều Diệc.
Uống trà xong mau đi thôi, Đại thiếu gia của ta!
Chu Tiểu Nghiên pha trà xong, bưng đến trước mặt Kiều Diệc, Kiều Diệc vẫn cái vẻ mỉm cười nhìn nàng, điều này khiến Chu Tiểu Nghiên cảm thấy Kiều Diệc trước mặt là giả, nàng vẫn quen với vẻ lạnh như băng của hắn hơn.
Bất quá cái tên Kiều Diệc giả này đúng là dễ tiếp cận, nàng nói chuyện với hắn cũng không có cảm giác xa cách.
"Hiện tại chỉ có ngươi cùng Vu Hàn ở đây sao?"
"Đúng vậy."
Kiều Diệc im lặng một chút, Chu Tiểu Nghiên không biết hắn đang suy nghĩ gì.
"Nha." Một lát sau, hắn mới trả lời một tiếng, rồi lại đột nhiên chuyển chủ đề, hỏi Chu Tiểu Nghiên, "Buổi trưa hôm nay chúng ta ăn gì? Ta thấy ngươi mua cá, còn có chân gà, là định buổi trưa nấu cho ta ăn sao?"
"Đương nhiên không phải!"
Nàng mua đồ ăn đương nhiên là để chờ buổi tối tiểu ca ca về cùng nhau nấu ăn, ai nói nàng trưa nay muốn nấu.
"Từ chối nhanh thế làm gì? Cứ như ta rất thèm đồ của ngươi vậy." Kiều Diệc bực mình nói.
"Đúng vậy, ta biết Kiều đại thiếu gia ngài không thèm những thứ này, cho nên liền mời ngài uống trà xong, mau chóng rời đi đi!"
Chu Tiểu Nghiên lại một lần nữa hạ lệnh đuổi khách.
"Vì sao? Ta còn chưa muốn đi mà."
"Kiều tổng ngài hôm nay không làm việc sao? Toàn bộ Kiều thị không phải đều dựa vào ngươi sao? Ngươi bộ dáng lơ là công việc, không màng lợi ích của nhân viên, chạy tới la cà thế này, làm sao xứng với sự mong đợi của nhân viên Kiều thị từ trên xuống dưới?"
"À..." Kiều Diệc bật cười, "Ta là lão bản, ta thỉnh thoảng cho mình nghỉ một ngày còn không được sao? Ai cần ngươi lo."
(hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận