Năm Ấy Mùa Hè, Hoa Sơn Chi Nở

Năm Ấy Mùa Hè, Hoa Sơn Chi Nở - Chương 565: Nếu như ta già (length: 3719)

Tô Tiểu Bộ mở to hai mắt, từ trên xuống dưới đánh giá Kiều Tử Mạc mấy lượt.
"Ngươi... Muốn... Ở... Lại... Cái... Nơi... Này?" Tô Tiểu Bộ từng chữ một hỏi Kiều Tử Mạc, vẻ mặt không thể tin được.
"Sao, ta ở lại đây ghê gớm lắm sao?" Kiều Tử Mạc quát Tô Tiểu Bộ.
"Không phải ghê gớm, là không thích hợp."
"Vì sao không thích hợp? Đây là bệnh viện, ngươi chẳng lẽ còn cho rằng ta có thể làm gì Hàn Nặc sao? Ta nói Tô Tiểu Bộ đồng học, trong đầu ngươi suốt ngày toàn nghĩ cái gì vậy? Ngươi 'hoàng' vậy, lão công ngươi biết không?"
Tô Tiểu Bộ: "? ? ?"
"Lão... Công? ?"
Kiều Tử Mạc vội vàng lè lưỡi, đảo mắt, giả vờ như không nghe thấy. Hắn bất cẩn quá, vừa suýt chút nữa lỡ miệng!
"Ta nói là tư tưởng của ngươi không lành mạnh như vậy, không sợ người chồng tương lai của ngươi bị dọa sợ sao?"
"À."
Kiều Tử Mạc vội vàng xoay người, vỗ ngực. Cũng may Tiểu Bố Đinh tính tình thẳng thắn, lại không hay để ý tiểu tiết. Nếu mà gặp Hàn Nặc kiểu người gì cũng hỏi cho ra ngọn ngành thì hắn thật không dễ qua mặt như vậy.
Hàn Nặc lúc này đột nhiên lên tiếng: "Hay là Tiểu Bố Đinh, Dĩnh Dĩnh, các cậu về trước đi. Còn Kiều Tử Mạc thì cũng có thể về. Mình ở đây một mình cũng được, đợi sáng mai khám lại chút là xuất viện về trường."
Kiều Tử Mạc cự tuyệt: "Ta không muốn về!" Sau đó lại ghé sát tai Hàn Nặc nói nhỏ, "Ta đã hứa với Lâm Việt sẽ ở lại đây chăm sóc cậu rồi, nếu không hắn sẽ gọi Nghiêm Du Thành đến đó."
Hàn Nặc: "..."
Hả? Vì sao anh Lâm Việt lại muốn gọi Nghiêm Du Thành đến chăm sóc nàng?
Có phải là do anh ấy với Lý Tâm Nghi ở cùng nhau rồi, nên muốn tống nàng cho Nghiêm Du Thành không?
"Tiểu Nặc, cậu thật sự muốn để Kiều Tử Mạc ở lại đây với cậu, mà không quan tâm tới tớ sao?" Tô Tiểu Bộ lần nữa hỏi lại Hàn Nặc.
"Ừm, các cậu mau về đi thôi. Muộn rồi, về sớm một chút, ngoan."
"Được thôi."
Bệnh viện không phải chỗ tốt gì, người ở lâu trong đó, không bệnh cũng sẽ phát bệnh. Tiểu Bố Đinh và Dĩnh Dĩnh dù gì cũng là con gái, Hàn Nặc sao nỡ để các bạn ở lại chăm sóc nàng chứ? Hơn nữa, nàng cũng không cần ai chăm sóc.
Còn Kiều Tử Mạc ấy à... là do hắn nhất định đòi ở lại. Hơn nữa, hắn lại còn học võ từ nhỏ, cứ xem như hắn làm vệ sĩ vậy!
Tô Tiểu Bộ và các bạn ngồi chơi một lát, trò chuyện với Hàn Nặc một lúc rồi cùng nhau về trường.
Lần này thì hay rồi, Hàn Nặc nhìn Kiều Tử Mạc, nàng lại sắp phải mắt to trừng mắt nhỏ với Kiều Tử Mạc...
Trời ơi! ! !
"Kiều Tử Mạc đồng học, cậu thật sự quyết định ở lại đây sao?"
"Ừ!"
"Cũng không phải do tớ ép cậu đâu nhé, cũng không phải do tớ cố ý hành hạ cậu đâu đấy."
"Phải."
"Vậy được. Trẫm ban cho ngươi cái ghế bên cạnh, kiều công công, ngủ ngon nha."
Kiều Tử Mạc: "..."
Điện thoại của Hàn Nặc lúc này đột nhiên reo lên, nàng ra hiệu im lặng với Kiều Tử Mạc, rồi mới nghe máy.
Người gọi điện tới là Nghiêm Du Thành.
"Nghe nói cậu bị ốm, cả ngày nay không thấy cậu đâu, cậu bệnh nặng lắm không? Có muốn đến bệnh viện không?" Giọng của Nghiêm Du Thành có hơi dịu dàng quá mức, thật ra không biết từ lúc nào, trước mặt Hàn Nặc, Nghiêm Du Thành đã sớm không còn là cái hình tượng tảng băng ngày xưa nữa, nói chuyện với nàng cũng hoàn toàn trở lại ôn hòa như trước đây.
Bạn cần đăng nhập để bình luận