Năm Ấy Mùa Hè, Hoa Sơn Chi Nở

Năm Ấy Mùa Hè, Hoa Sơn Chi Nở - Chương 1301: Gặp phải 11 (length: 3940)

Chương 1301: Gặp phải 11
Chu Đình Đình mục đích đã đạt được, cho nên cũng không muốn tiếp tục làm Kiều Diệc lo lắng.
Nàng làm bộ chậm một hồi, sau đó "rốt cuộc" đứng thẳng người, đối với Kiều Diệc cười cười: "Kiều Diệc ca ca, ngươi cũng quá kinh hãi chuyện nhỏ rồi. Ta chỉ là tại góc bàn va một cái thôi, không sao, không cần đi bệnh viện."
Kiều Diệc vẫn cau mày, nói thật hắn thật sự rất sợ Chu Đình Đình xảy ra chuyện.
Cũng không phải vì quá lo lắng hay để ý nàng, chỉ là hiện tại hắn đã xem nàng như muội muội, vậy nên cố gắng bảo vệ an toàn cho nàng.
Hơn nữa hắn cũng không mong muốn tự dưng phát sinh chuyện gì đó lôi kéo hắn cùng Chu Đình Đình vào những chuyện này. Như vậy nói, kỳ thật hắn có vẻ hơi ích kỷ, thua xa sự tiêu sái của Đình Đình đối với hắn.
"Thật không sao chứ? Vừa nãy ta thấy ngươi có vẻ rất đau."
Chu Đình Đình tiếp tục cười: "Thật không sao. Ngươi mau ngồi xuống đi, nhiều người đang nhìn chúng ta kìa!"
Chu Đình Đình vừa nhắc như vậy, Kiều Diệc cũng đột nhiên ý thức được vấn đề này, lập tức theo bản năng nhìn xung quanh. Quả nhiên, có rất nhiều người đang nhìn về phía bọn họ, hơn nữa còn có... Chu Tiểu Nghiên?
Kiều Diệc lập tức cứng người, hắn bỗng cảm thấy mình đang đứng đây thật có chút ngại ngùng, cảm giác như thể mình làm sai chuyện gì đó bị người phát hiện vậy.
Rốt cuộc là vì cái gì?
Bất quá, một giây sau hắn liền thấy Vu Hàn đang ngồi đối diện Chu Tiểu Nghiên.
"À." Kiều Diệc âm thầm thở dài. Nàng quả nhiên vẫn đi cùng Vu Hàn, chắc họ thường đi ăn cùng nhau như vậy.
Nghĩ xong, Kiều Diệc lại lập tức nhận ra mình đang xoắn xuýt điều gì. Anh em nhà người ta đi ăn một bữa cơm thì sao, hắn để ý xoắn xuýt như vậy, chẳng khác nào mình đang ghen.
Nghĩ xong, hắn lại thấy mình đúng là thần kinh.
Ăn dấm cái rắm! Hắn cần gì phải ghen với ai? Với Vu Hàn sao, hay là Chu Tiểu Nghiên? Đều vô lý cả.
Mặt Kiều Diệc hơi tái đi, sau đó vì ngại ngùng nên đột nhiên không muốn nói gì.
Hắn ra hiệu cho Chu Đình Đình: "Không sao là được." Nói xong, liền ngồi về chỗ của mình.
Chu Đình Đình vẫn đi nhà vệ sinh, ngược lại chỉ còn lại một mình Kiều Diệc. Bây giờ bốn người họ cũng coi như đối mặt thấy nhau, Kiều Diệc đang suy nghĩ, có nên sang chào hỏi không?
Nhưng nghĩ một chút, người ta cũng nhìn thấy mình rồi, họ cũng không định sang chào hỏi mình, mình chạy sang xem náo nhiệt làm gì? Huống chi anh em nhà người ta khó khăn lắm mới ra ăn một bữa, biết đâu chừng cũng không muốn gặp ai khác.
Hơn nữa Kiều Diệc chợt nhớ ra chuyện hôm qua, rõ ràng hắn chuẩn bị lễ phục cho Chu Tiểu Nghiên, hôm nay Vu Hàn lại tới nói xin lỗi với hắn, rằng khi quần áo của hắn mang tới thì Tiểu Nghiên đã mặc bộ Hàn Nặc chuẩn bị rồi, nên không thay.
Mặc dù so với Hàn Nặc, hắn quả thực có khoảng cách lớn với Tiểu Nghiên, việc Tiểu Nghiên chọn mặc quần áo Hàn Nặc cũng là chuyện bình thường. Thế nhưng khi Kiều Diệc nghe Vu Hàn nói vậy, trong lòng vẫn cảm thấy khó chịu.
Hắn cảm thấy chắc là tâm tư của mình không được người khác đáp lại, hơn nữa đã không mặc thì thôi, việc gì phải tự mình đến nói cho hắn một tiếng?
Hôm qua khi hắn về biệt thự, còn thấy bộ lễ phục đó bị cất vào phòng của Vu Hàn. Thật là... Thật khiến hắn phiền muộn.
(hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận