Năm Ấy Mùa Hè, Hoa Sơn Chi Nở

Năm Ấy Mùa Hè, Hoa Sơn Chi Nở - Chương 885: Được cứu (length: 3847)

"Là Chu Tiểu Nghiên." Lâm Việt nói, "Ngươi bị Chu Mịch dẫn tới B thành phố, bị hắn nhốt tại trong nhà hắn, là Chu Tiểu Nghiên phát hiện ngươi, sau đó đi báo cho Kiều Diệc, Kiều Diệc báo cảnh sát dẫn người tới cứu ngươi."
"Chu Tiểu Nghiên..." Hàn Nặc suy tư một chút, "Ta hình như đã gặp nàng."
"Không ngờ nàng lại nguyện ý cứu ngươi. Lần này may mắn mà có nàng, nếu không chúng ta căn bản không thể nhanh chóng tìm được ngươi, cũng không thể nhanh chóng bắt được Chu Mịch."
"Chu Mịch bị bắt?"
"Đúng vậy. Cảnh sát trực tiếp tìm thấy ngươi ở nhà hắn, ban đầu hắn còn không thừa nhận đâu."
"Ừm."
"Tiểu Nặc, ngươi bây giờ có thể yên tâm, hắn về sau cũng không còn có thể đến quấy rầy ngươi."
Lâm Việt im lặng một hồi, còn nói thêm: "Thật xin lỗi, Tiểu Nặc, là ta không chăm sóc tốt ngươi, để ngươi chịu khổ."
Đối với chuyện lần này, Lâm Việt luôn rất tự trách.
Tiểu Nặc muốn cùng Trần Thu Dĩnh và những người khác đi chạy đêm, Lâm Việt đã ủng hộ. Mấy ngày đầu, hắn cũng thật sự đi chạy cùng Tiểu Nặc, chỉ là về sau hắn thường có việc, lại nghĩ Tiểu Nặc đi cùng Trần Thu Dĩnh và Tiểu Bố Đinh, địa điểm lại ở trong trường học, nên căn bản không nghĩ Tiểu Nặc sẽ xảy ra chuyện.
Cũng may, Tiểu Nặc hiện tại không sao. Nếu Tiểu Nặc thật sự xảy ra chuyện gì, Lâm Việt có lẽ cả đời cũng sẽ không tha thứ cho chính mình.
"Chuyện này sao có thể trách ngươi được, Lâm Việt ca ca? Ta là người trưởng thành, ngươi đâu thể nào suốt hai mươi bốn giờ đi theo ta được? Huống chi lần này Chu Mịch rõ ràng đã chuẩn bị trước, việc hắn muốn làm, luôn sẽ tìm được cơ hội để làm. Muốn trách cũng chỉ có thể trách Chu Mịch thôi."
"Tiểu Nặc, ngươi chịu khổ rồi."
Lâm Việt kéo tay Hàn Nặc tới, nắm chặt trong lòng bàn tay mình. Tiểu Nặc vốn dĩ đã yếu, mới có một ngày mà Lâm Việt lại thấy cả người Tiểu Nặc đều gầy đi trông thấy.
Trong mắt Lâm Việt hàm chứa vẻ mệt mỏi, nhưng càng nhiều hơn chính là đau lòng. Thế giới này sao cứ muốn làm khó một cô bé chưa đến hai mươi tuổi, nàng lại có làm sai gì đâu, rốt cuộc vì sao lại đối xử với nàng như vậy!
Người ta đều nói hổ dữ không ăn thịt con, thế nhưng Chu Mịch không những không để ý đến tình cha con, thậm chí còn muốn đẩy Tiểu Nặc vào chỗ chết.
Con người này thật sự quá kinh khủng!
Lâm Việt nghĩ, hắn nhất định phải gấp bội yêu Tiểu Nặc, phải chiều nàng, phải bảo vệ nàng, bù đắp lại những yêu thương mà nàng còn thiếu. Chỉ cần có hắn ở đây, nàng vĩnh viễn là bảo bối trong lòng bàn tay hắn.
Hàn Nặc cũng đỏ hoe cả vành mắt.
"Lâm Việt ca ca, anh có biết đêm qua em đã nghĩ gì không? Em đang nghĩ, liệu cả đời này em có còn gặp lại anh không, em đang nghĩ, em mất tích, anh có lo lắng lắm không. Trong đầu em toàn là anh. Thật ra em không sợ chết, nhưng em sợ anh vì em mà đau lòng."
"Ngốc." Lâm Việt xoa đầu Hàn Nặc, "Bây giờ không sao rồi."
Nói thì nói vậy, nhưng Lâm Việt làm sao không biết, một đêm này, Tiểu Nặc đã bị giày vò thế nào. Hắn có lúc cũng không dám nghĩ đến những hình ảnh đó, chỉ nghĩ đến thôi tim cũng đã nhói lên.
"Ừm, không sao rồi." Tiểu Nặc dù bị kinh hãi, nhưng giờ Lâm Việt ở bên cạnh nàng, nàng cảm thấy thật an tâm.
Chỉ cần có Lâm Việt ở nơi nào, nàng sẽ cảm thấy an tâm.
"Ài, đúng rồi? Mẹ nuôi và cha nuôi đâu?" Hàn Nặc như vừa chợt nhớ ra, "Hiện giờ em bình an, anh cũng nên nói cho họ biết, để họ khỏi lo lắng vì em. Đúng rồi, còn Tiểu Bố Đinh và Dĩnh Dĩnh nữa. Hôm qua em nhờ Dĩnh Dĩnh đến khu dạy học tìm em, cô ấy không tìm được em, chắc lo lắm!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận