Năm Ấy Mùa Hè, Hoa Sơn Chi Nở

Năm Ấy Mùa Hè, Hoa Sơn Chi Nở - Chương 2558: Ngẫu nhiên gặp 13 (length: 3845)

"À, ngươi bây giờ biết ngươi không nên đi rồi chứ. Nhưng mà đã quá muộn rồi. Thôi đi, chuyện đã qua rồi thì không cần xoắn xuýt nữa, dù sao về sau chuyện của ngươi cũng phải tự ngươi đi giải quyết. Mặc kệ ngươi còn muốn tìm Tiểu Bố Đinh hay là từ bỏ, thì đó cũng là chuyện của ngươi, đều không liên quan gì đến ta."
Đêm hôm đó, Kiều Tử Mạc cùng Tạ Nguyên uống rượu với nhau đến khuya mới về nhà, đến cuối cùng, Kiều Tử Mạc còn đặc biệt tốt bụng đưa Tạ Nguyên trở về. Thấy Tạ Nguyên không có gì trở ngại, Kiều Tử Mạc mới yên tâm rời đi.
Bọn họ dù sao cũng là huynh đệ một trận, có chút chuyện nên làm Kiều Tử Mạc cũng sẽ làm được.
Sau đó lại qua một tuần, Kiều Tử Mạc liền chính thức rời khỏi Lâm thị. Trước khi đi, Kiều Tử Mạc cũng đến nhà Lâm ăn một bữa cơm, cảm tạ một năm qua này, bọn họ đã chiếu cố hắn.
Ngày Kiều Tử Mạc đi, Hàn Nặc hỏi Chu Tiểu Nghiên: "Từ nay về sau, liền không có người sẽ nói cho ngươi biết tin tức của Kiều Diệc nữa, Tiểu Nghiên, ngươi có cảm thấy tiếc nuối không? Nếu như ngươi và Kiều Diệc cứ như vậy mà không giải quyết được gì, ngươi có cảm thấy đáng tiếc không?"
Chu Tiểu Nghiên lắc đầu: "Có lẽ sẽ tiếc nuối chứ. Nhưng cái này cũng có thể chính là mệnh của chúng ta rồi, phó mặc cho trời."
Thật ra nghe giọng điệu của Chu Tiểu Nghiên, thì biết, nàng bây giờ đối với chút tình cảm giữa nàng và Kiều Diệc, thật sự không ôm bao nhiêu kỳ vọng.
Trước kia, nàng cho rằng Kiều Diệc căn bản sẽ không thích nàng, bây giờ nàng cuối cùng đã biết Kiều Diệc cũng thích nàng, phảng phất như mọi thứ đã viên mãn. Đúng vậy, Kiều Diệc có thể thích nàng, chính là may mắn lớn nhất, nàng lại làm sao dám đòi hỏi gì hơn nữa chứ?
Từ khi Kiều Tử Mạc rời đi, Chu Tiểu Nghiên cảm thấy ngày tháng liền bắt đầu bình thản trôi qua. Hơn nữa cũng đúng như lời tỷ tỷ Hàn Nặc đã nói, Kiều Tử Mạc vừa rời đi, phảng phất Kiều Diệc cũng toàn bộ biến mất khỏi cuộc đời nàng. Nàng không nhìn thấy bóng dáng Kiều Diệc, bên cạnh cũng sẽ không còn ai nhắc đến Kiều Diệc, dần dà, phảng phất người tên Kiều Diệc kia cùng nàng đã ở hai thế giới song song, không liên quan tới nhau.
Hàn Nặc đã vài lần hỏi Chu Tiểu Nghiên ý nghĩ, hỏi nàng cứ như vậy là xong sao?
Kiều Diệc bên kia không có phản hồi, chẳng lẽ nàng bên này cũng không hề làm gì sao?
Mà Chu Tiểu Nghiên lại không trả lời. Nàng đương nhiên không muốn cứ như vậy, nhưng ngoài việc chờ đợi, nàng lại không thể làm gì khác.
Một lần kia, ở dưới tầng KTV, Kiều Tử Mạc đã báo cho Chu Tiểu Nghiên sự tình, sau đó, Chu Tiểu Nghiên cũng không có đi chất vấn Vu Hàn.
Nàng phảng phất chưa từng nghe nói qua những chuyện đó, theo việc những lời bàn tán về nàng trong công ty càng ngày càng ít, dần dần, Chu Tiểu Nghiên cũng chôn vùi bí mật đó.
Bởi vì Chu Tiểu Nghiên biết, nàng một khi vạch trần bí mật này, thì cái lớp giấy mỏng manh cuối cùng giữa nàng và Vu Hàn cũng sẽ bị phá vỡ. Bọn họ hiện tại còn miễn cưỡng duy trì được quan hệ bình thường bên ngoài, nếu vì sự chất vấn của nàng mà tan vỡ, thì có lẽ nàng sẽ rất hối hận.
Có đôi khi, vào lúc đêm khuya tĩnh lặng, Chu Tiểu Nghiên cũng sẽ nghĩ, nàng còn cố gắng duy trì mối quan hệ với Vu Hàn như vậy làm gì, rõ ràng mối quan hệ giữa bọn họ đã sớm thay đổi.
Thế nhưng vì sao nàng còn muốn tự lừa mình dối người, cho rằng chỉ cần nàng cố gắng thêm chút, nhẫn nhịn chút, thì có thể trở lại như trước đây sao?
Bộ dáng nàng làm như vậy, rốt cuộc có mệt không?
Mà Vu Hàn cũng đang bộ dạng bồi tiếp nàng, kiên trì, hắn rốt cuộc có mệt không?
Vu Hàn biết rõ, thứ hắn muốn, Chu Tiểu Nghiên không thể cho hắn được, nhưng mà hắn không tiến lên, cũng không lùi lại, giống như việc Chu Tiểu Nghiên tự lừa mình dối người, là vì cái gì vậy?
(hết chương này).
Bạn cần đăng nhập để bình luận