Năm Ấy Mùa Hè, Hoa Sơn Chi Nở

Năm Ấy Mùa Hè, Hoa Sơn Chi Nở - Chương 3726: Đùa giả làm thật 37 (length: 3758)

Cho nên hắn cũng không tiếp tục nắm lấy Tiểu Bố Đinh hỏi nữa.
Không cần hỏi đến cùng. Biết là tốt rồi.
"Được rồi, các ngươi tiếp tục ăn đi. Ta còn muốn cùng lão bà ta qua bên kia mời rượu đây. Ừm, đợi có rảnh, mọi người sẽ cùng nhau tụ họp một chút, chúng ta cũng đã lâu không có cùng nhau ăn cơm, tán gẫu."
"Được. Ngươi đi mau đi."
Đợi đến khi Trương Thành mang theo vị hôn thê của hắn đi chỗ khách nhân khác mời rượu, Hàn Nặc mới bắt đầu trêu Tiểu Bố Đinh.
"Tiểu Bố Đinh, ngươi vừa mới sao lại nói người ta Thừa Cẩm như vậy hả, hắn chính là ngươi mang đến, ngươi vậy mà không thừa nhận thân phận của người ta!!"
"Cái gì thân phận a"
Tiểu Bố Đinh cố ý giả ngơ.
"Ta nói Tiểu Bố Đinh, đến bao giờ ngươi mới cho người ta Thừa Cẩm một cái thân phận đây? Người ta đã đi theo ngươi lâu như vậy rồi, còn chưa có danh phận."
"Phụt..."
Nghe được câu này, Tiểu Bố Đinh chẳng những không cảm thấy xấu hổ, ngược lại bật cười, Quách Thừa Cẩm cũng cười theo.
"Tiểu Nặc học tỷ, tỷ nói hay quá. Ta rất muốn có một danh phận." Quách Thừa Cẩm quay đầu nhìn Tiểu Bố Đinh, "Tỷ cứ nói đi, ta Tiểu Bố Đinh học tỷ"
"Nói cái đầu ngươi ấy, ăn xong cơm của ngươi rồi thì mau về trường học lên lớp đi thôi. Còn nhỏ không lo học hành, cả ngày nghĩ mấy chuyện này vớ vẩn."
"Ta nhỏ sao? Ta chỗ nào nhỏ"
Mặc dù Quách Thừa Cẩm cứ đòi Tiểu Bố Đinh giải thích cho hắn, nhưng Tiểu Bố Đinh nhất quyết không nói. Thật ra không phải là nàng không muốn cho Quách Thừa Cẩm cái gọi là "Danh phận" đâu, chỉ là chuyện này, nàng thực sự chưa nghĩ thông suốt.
Khi ở bên Quách Thừa Cẩm, nàng rất vui vẻ. Nhưng đồng thời, Tiểu Bố Đinh cũng sẽ cân nhắc đến những vấn đề của tương lai.
Có một số việc không cần gấp gáp như vậy, nếu như thật sự có, thì cứ đợi đến khi chuyện đó đến rồi tính sau.
Trên đường về, Tiểu Bố Đinh và Quách Thừa Cẩm đi riêng. Hàn Nặc và Lâm Việt phải về công ty của họ, nên Quách Thừa Cẩm đưa Tiểu Bố Đinh về rồi tự mình quay về trường học đi học.
"Tiểu Bố Đinh, nhìn bạn bè xung quanh của em xem, hình như ai cũng kết hôn hết rồi."
Quách Thừa Cẩm cố tình nói vậy.
"Đúng vậy, thì sao"
Vốn dĩ ở cái tuổi của họ, kết hôn không phải là lựa chọn của nhiều người. Thế nhưng không biết vì sao, những người bên cạnh Tiểu Bố Đinh ngược lại đều kết hôn sớm cả.
"Vậy em không nóng ruột à"
"Không nóng ruột, ta có gì phải sốt ruột."
"Ta nói là, em có chút nào đó ghen tị người khác không"
Nói không ghen tị thì không đúng. Nhưng Tiểu Bố Đinh cũng hiểu rõ, không phải ai có được hôn nhân cũng hạnh phúc như Tiểu Nặc và Dĩnh Dĩnh bên cạnh nàng.
Còn có nhiều người khác, chấp nhận hôn nhân, sống không vui vẻ, còn không bằng lúc một mình thoải mái hơn.
Cho nên, họ ghen tị cuối cùng không phải người khác kết hôn hay không, mà ghen tị khi thấy người khác hạnh phúc.
"Không có gì đáng ghen tị cả. Trên thế giới này không phải ai cũng là Lâm Việt, cũng không phải ai cũng có may mắn như Tiểu Nặc. Bây giờ ta chỉ muốn dựa vào sự cố gắng của mình, sau đó có được những gì mình muốn là tốt rồi."
"Ừ."
Quách Thừa Cẩm khẽ gật đầu, hắn cũng nhìn ra được, Tiểu Bố Đinh vẫn là không có cảm giác an toàn.
Cũng phải, hắn cũng biết, thật ra hắn cũng không thể cho Tiểu Bố Đinh cảm giác an toàn. Những vấn đề đó hắn làm sao lại không biết chứ (hết chương này).
Bạn cần đăng nhập để bình luận